
CHÚA NHẬT XXIV THƯỜNG NIÊN
Ga 3,13-17
Tôma Lê Duy Khang
Hôm nay chúng ta mừng lễ suy tôn thánh giá, chứ không phải suy tôn thập giá, vì sao vậy?
Nếu chúng ta để ý thì cùng chịu vác thập giá và chịu đóng đinh như nhau, nhưng thập giá của tên gian phi vẫn mãi chỉ là thập giá: là đau khổ và ô nhục;
Còn thập giá của Chúa Giêsu đã trở thành Thánh Giá, có giá trị cứu độ cho toàn thể nhân loại.
Vậy, điều gì đã làm nên sự khác biệt đó ?
Với tên gian phi: hắn vác thập giá cách bị động, vừa vác vừa càm ràm, đổ lỗi, trách móc người khác và trách móc cả Thiên Chúa (Lc 23, 39).
Với Chúa Giêsu, Ngài vác thập giá một cách chủ động với lòng yêu mến.
Đứng trước thập giá: Chúa Giêsu có sợ hãi nhưng không tránh né (Lc 22, 42 – 44);
Ngài có đau đớn nhưng không càm ràm, trách móc;
Ngài khiêm tốn đón nhận những sự trợ giúp từ người khác ( Đức Mẹ, Ông Simon, bà Veronica ); Ngài bao dung, tha thứ cho người khác; cuối cùng, Ngài tin tưởng và phó thác tất cả vào sự quan phòng của Chúa Cha (Lc 23, 46).
Theo đó, ý hướng và thái độ của ta khi vác thập giá hàng ngày, sẽ quyết định xem những thập giá ấy có trở nên Thánh Giá hay không.
Như vậy suy tôn thánh giá đó là suy tôn tình của của Chúa khi vác thập giá để cứu chuộc con người, một mình yêu bao dung, không càm ràm, không trách móc.
Chuyện kể rằng có một ông địa chủ nổi tiếng là giàu có ở một vùng ngoại ô nọ. Ông có hai người con trai và đã chia cho mỗi người một thửa đất rộng lớn, đều nhau làm tài sản riêng. Nghe lời bạn bè rủ rê, hai người con xin cha bán đất lấy tiền rồi đi lên tỉnh làm ăn với ước mơ đổi đời. Không may, cả hai anh em đều bị thua lỗ và cuối cùng thì trắng tay. Sau nhiều ngày suy nghĩ, cả hai quyết định cùng nhau trở về nhà cha mình vì chẳng còn một xu dính túi và cũng không còn nơi để nương thân.
Hai anh em trở về nhà và quỳ xuống trước mặt cha xin tha tội. Người cha đồng ý tha thứ với điều kiện là cả hai người con phải tạm sống trong chiếc chòi ngoài ruộng, mỗi ngày phải ra đồng làm việc với những người làm thuê trong thời gian một năm, rồi mới được phục hồi vị trí là con trai của một địa chủ. Không còn cách nào khác, hai người con trai đành làm theo ý cha muốn. Họ sống trong chiếc chòi cũ ngoài ruộng, ngày ngày ra đồng làm việc để được gia nhân phát cơm cho ngày ba bữa.
Một năm sau, người cha gọi hai người con đến và hết sức ngạc nhiên vì bộ dạng khác nhau của họ. Người anh thì ốm o, gầy mòn, gương mặt hốc hác, còn người em thì sắc diện hồng hào, sức khỏe dẻo dai và vui vẻ, hoạt bát hơn trước.
Khi được hỏi, người anh trả lời: Thưa cha, suốt một năm qua, ngày nào con cũng nhớ đến cái tội của mình là đã bán đất và cái ngu của mình là đã để thua lỗ trắng tay. Con cứ tự trách mình đến mức ăn không ngon, ngủ không yên và con lo làm việc đêm ngày để mong kiếm lại được đồng nào hay đồng đó.
Còn người em thì vui vẻ trả lời: Thưa cha, suốt một năm qua, con luôn sống trong tâm tình biết ơn cha vì cha đã tha thứ cho con. Niềm hy vọng sẽ được trở về làm con của cha là hy vọng lớn nhất làm cho con luôn cảm thấy hạnh phúc. Con hăng say làm việc và tạo những mối tương quan tốt với mọi người vì con là con của cha, con không thể làm mất mặt cha được.
Người cha nghe xong những lời giải thích của hai người con thì ngậm ngùi nói: Thì ra ta chỉ mới nhận được về có một đứa con. Đứa còn lại chỉ là người làm công.
Hình ảnh đó chúng ta cũng thấy được nơi hình ảnh của người con cả, trong dụ ngôn người cha nhân hậu.
Xin cho mỗi người chúng ta biết đón nhận thập giá với thái độ với tinh thần của Chúa, để thập giá của cuộc đời của chúng ta không chỉ đơn thuần là thập giá, mà trở thành thánh giá. Amen.
Lm. Giuse Nguyễn Hồng Quân
Thứ Hai - Tuần XXIV Thường Niên
Đức Mẹ Sầu Bi
Lc 7,1-10
Tôma Lê Duy Khang
Hôm qua chúng ta chia sẻ với nhau hình ảnh Chúa Giêsu dù trong bất cứ hoàn cảnh nào vẫn một bề phó thác cuộc đời để thi hành thánh ý Thiên Chúa Cha.
Thánh Phêrô trong thư thứ nhất đã nói: “Thật vậy, Đức Kitô đã chịu đau khổ vì anh em, để lại một gương mẫu cho anh em dõi bước theo Người. Người không hề phạm tội; chẳng ai thấy miệng Người nói một lời gian dối. Bị nguyền rủa, Người không nguyền rủa lại, chịu đau khổ mà chẳng ngăm đe; nhưng một bề phó thác cho Đấng xét xử công bình. Tội lỗi của chúng ta, chính Người đã mang vào thân thể mà đưa lên cây thập giá, để một khi đã chết đối với tội, chúng ta sống cuộc đời công chính. Vì Người phải mang những vết thương mà anh em đã được chữa lành.” (1Pr 2,21-24).
Hôm nay chúng ta mừng lễ Đức Mẹ Sầu Bi, lễ Đức Mẹ Sầu Bi được đặt sau lễ Suy Tôn Thánh Giá, để nói cho chúng ta biết được sự liên kết giữa Chúa Giêsu và Mẹ Maria.
Nếu Chúa Giêsu vẫn một bề phó thác vào Thiên Chúa, thì Mẹ Maria cũng thế, Mẹ cũng một bề phó thác vào Chúa.
Hiểu được như thế, qua thánh lễ này, chúng ta không tôn thờ đau khổ, mà để cho chúng ta thấy qua những đau khổ, cụ thể là 7 sự đau khổ của Đức Mẹ: khi cụ già Simeon nói tiên tri, khi Mẹ lạc mất Chúa Giêsu trong đền thờ, khi phải trốn sang Ai Cập, khi thấy Chúa Giêsu vác thập giá, khi thấy Chúa Giêsu bị đóng đinh trên thập giá, Khi Chúa Giêsu chết trên thập giá. Khi Chúa Giêsu chịu táng xác.
Qua những đau khổ như thế, chẳng nghe thấy miệng của Mẹ nói một lời gian dối, trách móc, có chăng là lời của Đức Mẹ nói với Chúa Giêsu khi tìm thấy Chúa trong đền thờ: “Con ơi, sao con lại xử với cha mẹ như thế? Con thấy không, cha con và mẹ đây đã phải cực lòng tìm con” (Lc 2,48), Mẹ chỉ dùng “tâm giáo” để nói với Chúa Giêsu, để Chúa hiểu được nỗi lòng của mẹ thôi, còn ngoài ra Mẹ chỉ biết nói lời xin vâng, cũng như là suy đi nghĩ lại trong lòng những sự kiện xảy đến trong cuộc đời của Mẹ mà thôi.
Nên để được như Mẹ, để có thể vượt qua những nghịch cảnh của cuộc đời, để môi miệng không nói lời gian dối, thì chúng ta được mời gọi hãy phó thác cuộc đời của mình cho Chúa, nhìn tất cả mọi sự dưới cái nhìn lạc quan tin tưởng, chắc chắn Chúa sẽ ban ơn giúp sức để chúng ta chiến thắng đau khổ mà đạt tới vinh quang như Mẹ.
Không những thế, khi có được cái nhìn lạc quan tin tưởng, chúng ta sẽ nâng đỡ đức tin cho anh chị em của mình nữa. Amen.
Thứ Ba - Tuần XXIV Thường Niên
Lc 7,11-17
Tôma Lê Duy Khang
Tin mừng hôm trình trình bày cho chúng ta câu chuyện Chúa Giêsu thấy bà góa thành Nain có đứa con trai vừa mới chết, nên Chúa chạnh lòng thương cứu sống con trai của bà góa này.
Như vậy, chúng ta thấy lòng thương xót bắt nguồn từ Chúa, Chúa thấy tình cảnh đó Chúa chạnh lòng thường, hay nói cách khác đó là tương quan hai chiều Chúa chạnh lòng thương, và tình cảnh đó đã làm cho Chúa chạnh lòng thương.
Hiểu được như vậy trong đời sống của chúng ta, chúng ta phải làm sao để trong mắt người khác chúng ta là người dễ thương, dễ gần gũi, chứ không phải là người khó thương, khó gần gũi, nếu chúng ta dễ thương dễ gần gũi, thì cho dù người đó có khó tính như thế nào chúng ta cũng có thể cảm hóa được họ.
Chúng ta biết rằng cách cho thì quý hơn là của cho. Mẹ Têrêsa cũng thường bảo rằng để có thể đem Chúa Giêsu đến với người khác, điều quan trọng chính là cách chúng ta thực hiện và điều chúng ta làm cho những anh chị em nghèo hèn. Mẹ đã kể lại một câu chuyện cảm động như sau:
Hôm ấy có một người lạ mặt đến thăm các bệnh nhân. Ông ta đến nhà vào lúc một Sơ vừa mới đem một người hấp hối từ ngoài đường về. Sơ này tìm thấy kẻ hấp hối đang nằm bất tỉnh bên ống cống, mình phủ đầy giòi bọ, trông thật ghê tởm. Thế nhưng, không chút ái ngại, Sơ ấy vẫn chăm sóc bệnh nhân cách kỹ lưỡng. Sơ nhặt từng con giòi, rửa sạch sẽ mọi chỗ, vừa làm vừa mỉm cười với tất cả lòng thương mến. Sơ làm việc cách thản nhiên, không bận tâm để ý đến ai cả. Trong khi đó, người khách lạ đứng ở một góc phòng quan sát từng cử chỉ của Sơ ấy. Sau cùng, người khách lạ kia đến gặp tôi và trút hết tâm sự:
- Thưa Mẹ, sáng nay con đến nhà này với tâm hồn của một kẻ vô thần. Lòng con đầy căm hờn và oán giận. Nhưng bây giờ. . . con ra về với một tâm hồn hoàn toàn đổi mới. Con bắt đầu tin vào Chúa, bởi vì con đã chứng kiến tình yêu của Chúa được diễn tả một cách cụ thể qua hành động và qua cách Sơ ấy đã đối xử với người hấp hối bẩn thỉu kia. Bây giờ con tin thật Chúa là tình yêu. Không có tình yêu Chúa trong tâm hồn, không thể nào có đủ nghị lực để yêu mến tha nhân được.
Mẹ Têrêsa chưa từng được biết người khách lạ kia là ai và cũng không biết rằng ông ta là kẻ vô thần.
Mẹ Têrêsa thường chia sẻ tư tưởng đó khi nhắc nhở các nữ tu Bác ái trong Tu hội của Mẹ rằng:" Chúng ta phải tỏ lòng biết ơn đối với Chúa, vì Người đã ban cho chúng ta những anh chị em nghèo khổ. Chính vì họ mà chúng ta có cơ hội tụ họp lại chung vai sát cánh làm việc với nhau".
Đối với Mẹ Têrêsa, người nghèo không phải là một gánh nặng, cũng không phải là những con người đáng xa lánh. Trái lại, họ chính là các vị ân nhân tinh thần của chúng ta, bởi vì qua họ, chúng ta có dịp để thực hiện Tình yêu Chúa. Người nghèo cũng có tinh thần cao thượng và lòng hảo tâm. Qua việc tiếp xúc với người nghèo, chúng ta có thể học được nhiều bài học tinh thần phong phú.
Xin cho chúng ta biết sống gần gũi, dễ thương với người khác, vì chính sự gần gũi dễ thương mới có thể chạm đến tâm hồn của người khác, giúp họ nhận ra Chúa, giúp họ được chữa lành. Amen.
Thứ Tư - Tuần XXIV Thường Niên
Lc 7,31-35
Tôma Lê Duy Khang
Tin mừng hôm nay Chúa Giêsu không biết ví thế hệ của Chúa với ai, Chúa ví họ giống như lũ trẻ ngồi ngoài chợ, nghĩa là ví họ với tính xấu của đứa trẻ chứ không phải ví họ với tính tốt với tâm hồn đơn sơ của trẻ con như Chúa Giêsu đã từng mời gọi.
Áp dụng vào đời sống của chúng ta, chúng ta là những người kito hữu, là những người có Chúa Kito, chúng ta được mời gọi phải sống làm sao để người ta đừng vì chúng ta là những kito hữu giả hiệu, nhưng họ nhìn nhận chúng ta là những kito hữu chính hiệu.
Có một câu chuyện vui mang tên Con Cọp có Đạo được chia sẻ như thế này:
Một linh mục đi lạc vào khu rừng rậm. Đang loay hoay tìm lối ra thì một con cọp đói từ xa chồm tới. Quýnh quá, vị linh mục cầm cây thánh giơ ra. Tức thì con cọp quỳ xuống làm dấu Thánh Giá. Mừng quá vì gặp được con cọp có đạo, vị linh mục làm dấu Thánh Giá và dâng lời cám ơn Chúa.
Vừa cám ơn Chúa xong thì con cọp liếm mép và cầu nguyện:
"Lạy Chúa, con cám ơn Chúa, xin Chúa chúc lành cho của ăn con sắp dùng, do lòng rộng rãi Chúa ban, nhờ công nghiệp Chúa Giêsu Kitô, Chúa chúng con. Amen".
Nghe vậy, Cha xứ kinh ngạc la lớn: Chúa ơi ! Rồi tắt thở...
Đây là câu chuyện vui nhưng nó mời gọi chúng ta khi làm gì, thì hãy nhớ mình là người kito hữu, hay nói cách khác đó là nhớ mình là ai, đừng làm theo cảm tính, nghĩa là khi làm điều gì thì phải suy nghĩ thật kỹ trước khi làm, phải dùng lý trí mà thay cho tình cảm.
Chúng ta hãy nhớ câu chuyện của thánh Phêrô khi Chúa Giêsu loan báo cuộc khổ nạn: “Người phải đi Giê-ru-sa-lem, phải chịu nhiều đau khổ do các kỳ mục, các thượng tế và kinh sư gây ra, rồi bị giết chết, và ngày thứ ba sẽ sống lại. Ông Phê-rô liền kéo riêng Người ra và bắt đầu trách Người: "Xin Thiên Chúa thương đừng để Thầy gặp phải chuyện ấy! " Nhưng Đức Giê-su quay lại bảo ông Phê-rô: "Xa-tan, lui lại đàng sau Thầy! Anh cản lối Thầy, vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người." (Mt 16, 21-23).
Hay khi trong vườn Giêtsemani, Chúa Giêsu loan báo "Đêm nay tất cả anh em sẽ vấp ngã vì Thầy. Vì có lời đã chép: Ta sẽ đánh người chăn chiên, và đàn chiên sẽ tan tác. Nhưng sau khi trỗi dậy, Thầy sẽ đến Ga-li-lê trước anh em." Ông Phê-rô liền thưa: "Dầu tất cả có vấp ngã vì Thầy đi nữa, thì con đây cũng chẳng bao giờ vấp ngã." Đức Giê-su bảo ông: "Thầy bảo thật anh: nội đêm nay, gà chưa kịp gáy, thì anh đã chối Thầy ba lần." Ông Phê-rô lại nói: "Dầu có phải chết với Thầy, con cũng không chối Thầy." Tất cả các môn đệ cũng đều nói như vậy. Nhưng sau đó ông lại chối Chúa. (Mt 26, 31-35).
Nhưng sau biến cố đó, khi Chúa Giêsu hiện ra ở biển hồ Tiberia, Chúa Giêsu hỏi ông: Con có yêu mến Thầy không? Ông không trả lời theo cảm tính nữa, mà trả lời theo lý trí của mình.
Xin cho mỗi người chúng ta đừng sống theo cảm tính, mà hãy sống theo lý trí, có sống theo lý trí chúng ta mới là người kito hữu đích thực. Amen.
Thứ Năm - Tuần XXIV Thường Niên
Lc 7,36-50
Tôma Lê Duy Khang
Tin mừng hôm nay Chúa Giêsu nói với ông Simôn người biệt phái về hành động của người phụ nữ tội lỗi đó là: “Được tha nhiều sẽ yêu mến nhiều, được tha ít thì yêu mến ít”
Như vậy, vấn đề đặt ra với mỗi người chúng ta đó là được tha trước mới yêu mến, hay là yêu mến mới được tha?
Theo tin mừng hôm nay thì chúng ta thấy Chúa Giêsu đã nói với ông Simôn biệt phái đó là: “Này ông Simôn, tôi có điều muốn nói với ông! " Ông ấy thưa: "Dạ, xin Thầy cứ nói." Đức Giêsu nói: "Một chủ nợ kia có hai con nợ: một người nợ năm trăm quan tiền, một người năm chục. Vì họ không có gì để trả, nên chủ nợ đã thương tình tha cho cả hai. Vậy trong hai người đó, ai mến chủ nợ hơn? " Ông Simôn đáp: "Tôi thiết tưởng là người đã được tha nhiều hơn." Đức Giê-su bảo: "Ông xét đúng lắm." nghĩa là được tha nhiều mới yêu mến nhiều.”
Thế nhưng, khi người phụ nữ đến mang một bình bạch ngọc đựng thuốc thơm, đến khóc dưới chân Chúa Giêsu, nước mắt ướt đẫm chân Người, bà lấy tóc lau, rồi hôn chân và xức thuộc thơm. Lúc này chị có được tha tội trước đâu mà vẫn tỏ lòng yêu mến Chúa vậy, nghĩa là chị không có mở miệng xin sự tha thứ từ Chúa. Như vậy phải hiểu làm sao?
Chúng ta biết cách nói của Chúa Giêsu: “Được tha nhiều nên yêu mến nhiều, được tha ít nên yêu mến ít” đó là cái nhìn chung cuộc khi được tha thứ, và hiểu được rằng mình được tha thứ như thế nào.
Chính vì vậy, nên ông Simôn biệt phái đâu có được Chúa Giêsu tha tội gì đâu nên ông đã tỏ ra dửng dưng với Chúa, không có lòng yêu mến Chúa, như lời Chúa đã nói: “Tôi vào nhà ông: nước lã, ông cũng không đổ lên chân tôi, còn chị ấy đã lấy nước mắt tưới ướt chân tôi, rồi lấy tóc mình mà lau. Ông đã chẳng hôn tôi một cái, còn chị ấy từ lúc vào đây, đã không ngừng hôn chân tôi. Dầu ô-liu, ông cũng không đổ lên đầu tôi, còn chị ấy thì lấy dầu thơm mà đổ lên chân tôi.”
Nhưng ngoài cái nhìn chung cuộc đó, thì tin mừng hôm nay muốn nói với chúng ta để chúng ta hiểu rằng, không phải khi chúng ta được điều này, được điều kia, chúng ta mới tạ ơn Chúa, chúng ta mới yêu mến Chúa, mà là phải yêu mến Chúa vì đó là Chúa của mình. Bởi nếu không có được cái nhìn như thế, thì sẽ không tạ ơn Chúa không yêu mến Chúa khi Chúa không ban ơn cho mình theo như ý mình muốn, và khi chúng ta biết tạ ơn Chúa, Chúa yêu mến Chúa trong mọi hoàn cảnh của cuộc đời của mình thì chắc chắn mọi đều tốt đẹp sẽ đến với mỗi người chúng ta. Amen.
Thứ Sáu - Tuần XXIV Thường Niên
Lc 8,1-3
Tôma Lê Duy Khang
Khi xem phim võ hiệp Kim Dung thì có nhiều người đặc ra thắc mắc là tại sao các cao thủ giang hồ suốt ngày đi đánh nhau, chè chén… như thế mà trong túi lúc nào cũng rủng rỉnh tiền bạc. Họ kiếm tiền bằng cách nào?
Thì người ta trả lời ngoài Cái Bang có nghề đi ăn xin là nghề nghiệp ổn định, thì có những bang phái có tiền là do thu nhận đệ tử, có người là do thừa hưởng gia tài của cha mẹ vợ, hay cha mẹ của mình, có người lãnh lương từ biên chế nhà nước, có người làm nghề bảo kê…., đó là cách nhìn trong những tác phẩm võ hiệp của Kim Dung.
Thế thì có bao giờ chúng ta thắc mắc là Chúa Giêsu và các môn đệ của Chúa lấy tài chính từ đâu mà có để duy trì hoạt động truyền giáo của các ngài hay không? chắc chúng ta không để ý, nhưng hôm nay tin mừng cho chúng ta biết đó là do các người phụ nữ đã lấy của cải của mình mà giúp cho Chúa Giêsu và các môn đệ.
Bên cạnh đó, Chúa Giêsu và các môn đệ cũng được người này người kia mời dùng tiệc miễn phí (ăn chùa), chẳng hạn như Simon biệt phái, nhà của bà chị em Matta, nhà của Dakêu, nhà của Lêvi… nhưng cái chính là vẫn nhờ vào sự trợ giúp của các người phụ nữ.
Nên chúng ta thấy được tầm quan trọng của người phụ nữ trong hành trình truyền giáo.
Không những thế, mà trong đời sống gia đình, chúng ta cũng thấy được tầm quan trọng của người phụ nữ trong gia đình.
Trong kinh thánh cho chúng ta thấy mẫu gương của bà vợ ông Philatô, bà vợ của Philatô sai người đến nói với ông: “Ông đừng nhúng tay vào vụ xử người công chính này, vì hôm nay, tôi chiêm bao thấy mình phải khổ nhiều vì ông ấy." (Mt 27,19), thế bà chiêm bao điều gì?
Có một “truyền thống” nói rằng bà Claudia Procula, vợ quan Phôngxiô Philatô, đã nằm mơ thấy cả tỉ người hát đi hát lại câu “(dưới) thời quan Phôngxiô Philatô” (sub Pontio Pilato).
Điều mà bà nghe chính là câu hát mà ngày nay chúng ta vẫn lập lại trong kinh Tin Kính: “Người đã chịu đóng đinh thời quan Phôngxiô Philatô”.
Nếu bình thường mà tự nhiên tên của chồng mình được cả hàng tỉ người réo gọi tôn vinh như thế chắc vui lắm.
Nhưng trong trường hợp quan tổng trấn Philato đã để cho Đấng vô tội chịu đóng đinh dưới thời mình đang nắm quyền lại là một xỉ nhục, một tai tiếng mãi mãi.
Nên chúng ta thấy vai trò của người phụ nữ rất quan trọng trong đời sống.
Có một bài viết mang tên Phụ Nữ Đòi Bình Đẳng được chia sẻ như thế này:
Tôi nghĩ phụ nữ thật ngốc khi họ cho rằng họ bình đẳng với đàn ông. Thực ra họ luôn luôn là người vĩ đại hơn. Bất cứ cái gì đưa cho phụ nữ, họ cũng sẽ tạo ra những giá trị cao hơn.
Khi các ông đưa cho họ một căn nhà, họ sẽ tạo ra một tổ ấm.
Nếu các ông đưa cho họ thực phẩm, họ sẽ tạo cho bạn một bữa ăn ngon.
Nếu bạn tặng họ nụ cười, họ sẽ tặng các ông trái tim yêu.
Phụ nữ luôn nhân lên, tạo ra những giá trị lớn hơn bất cứ thứ gì các ông trao cho họ. Nhưng nếu bạn trao cho họ những thứ xấu xa thì hãy coi chừng, các ông sẽ nhận lại những trái đắng.
Xin cho mỗi người chúng ta biết được vai trò, của người phụ nữ trong đời sống đức tin cũng như trong đời sống thường ngày, để chúng ta trao gởi cho họ những giá trị tốt lành, để họ cộng tác, giúp nhân giá trị tốt lành đó lên, đạt được hiệu quả như ý Chúa muốn. Amen.
Thứ Bảy - Tuần XXIV Thường Niên
Thánh Anrê Kim Têgôn, Phaolô Chong Hasang và các bạn, tử đạo.
Lc 8,4-15
Tôma Lê Duy Khang
Tin mừng hôm nay là dụ ngôn về người gieo giống, chúng ta đã quá quen thuộc và đã chia sẻ với nhau nhiều lần rồi.
Hôm nay chúng ta chia sẻ với nhau một điểm thôi, đó là làm thế nào để cõi lòng của chúng ta trở thành mảnh đất tốt, để Lời Chúa để ân sủng của Chúa sinh hoa trái trong cuộc đời chúng ta.
Nói là chúng ta làm, nhưng thực ra là Chúa làm, còn chúng ta chỉ là người cộng tác mà thôi, nói như thánh Phaolo thì tôi trông, Apolo tưới, nhưng Thiên Chúa giúp cho lớn lên.
Chúng ta hãy nhớ lại câu chuyện trong cuộc đối thoại giữa Chúa Giêsu và ông Nicodemo trong tin mừng Gioan chương 3 chúng ta sẽ thấy.
Chúa Giêsu nói với ông: thật tôi bảo thật ông, không ai có thể vào Nước Thiên Chúa, nếu không được sinh lại bởi ơn trên.
Ông Nicodemo mới thưa: “Một người đã già rồi, làm sao có thể sinh lại được? chẳng lẽ người đó có thể trở vào lòng mẹ lần thứ hai để sinh ra sao?”
Nghĩa ông chỉ hiểu theo nghĩa thể lý, và theo một số nhà chú giải thì ông hiểu là một người như ông, một người tội lỗi như ông làm sao có thể biến đổi thành con người mới.
Chúa Giêsu trả lời: thật tôi bảo thật ông, không ai có thể vào nước Thiên Chúa nếu không được sinh ra bởi nước và thần khí.
Nghĩa là con người phải được tái sinh, và được tái sinh trong bí tích rửa tội.
Như vậy, để có thể cải tạo mảnh đất tâm hồn chúng ta cần phải được sinh lại, và chúng ta đã được sinh lại chưa? Thưa đã được sinh lại rồi, thế nhưng chúng ta vẫn phạm tội vẫn hướng về điều xấu, chẳng lẽ chịu phép rửa tội nữa hay sao?
Thưa không, bí tích rửa tội chúng ta chỉ lãnh nhận một lần trong đời, nên không thể lãnh nhận thứ hai, vậy còn một bí tích nữa giúp chúng ta làm lại cuộc đời, có thể nói là có thể giúp chúng ta chết đi cho con người cũ, đó là bí tích giải tội.
Nên để có thể cải tạo mảnh đất tâm hồn của mình, chúng ta cần chạy đến với Chúa, để xin Chúa thứ tha những lầm lỗi thiếu sót của chúng ta, có như thế lời Chúa mới có thể phát triển trên cuộc đời của mỗi người chúng ta, nếu chúng ta còn tội, ân sủng của Chúa không thể tác động trên cuộc đời chúng ta được.
Tôi có xem một đoạn Clip của nhà sư Thích Tâm Nguyên, ông kể một câu chuyện đó là người ta xin được đứa bé về nuôi, có điều lạ lùng là khi người ta thay đồ cho nó thì nó khóc không chịu nín, có người khuyên là cứ để nó như vậy, rồi lấy cái khăn đắp cho nó, và họ làm như vậy thế là nó không khó. Thế nhưng khi lấy ra thì nó khóc, tại sao vậy, nó khóc không phải cái khăn đó làm bằng vàng, nó sợ người ta lấy mất, nhưng cái khăn đó nó có hơi ấm của mẹ nó.
Nên chúng ta sống tốt lành thì người ta có thể cảm nhận được sự tốt lành phát ra từ chúng ta. Cũng vậy khi chúng ta sống tốt lành thì chúng ta cũng sẽ cảm nhận được sự tốt lành từ Thiên Chúa, tần số tốt lành của chúng ta sẽ cùng tần số với Thiên Chúa, như thế cuộc đời chúng ta mới sinh hoa trái được.
Thánh Phaolo trong thư thứ nhất gởi tín hữu Côrinto có nói: Con người bởi đất mà ra thì thuộc về đất, còn những gì từ trời mà đến thì thuộc về trời, nên nếu chúng ta sống tốt lành thì sẽ thuộc về trời. Nên xin cho mỗi người chúng ta biết chạy đến với bí tích giải tội, để ơn Chúa tác động lên chúng ta, để cuộc đời chúng ta, sinh được nhiều hoa trái. Amen.