24/08/2025
455
Suy niệm hằng ngày_ Tuần XXI Thường Niên







 

 

 


 

CHÚA NHẬT XXI THƯỜNG NIÊN

Lc 12,22-30
 


Tôma Lê Duy Khang

Trang Tin Mừng hôm nay, thuật lại cho chúng ta thấy khi Chúa Giêsu đi dự tiệc tại nhà một người biệt phái và Người quan sát thấy người ta tranh dành nhau chỗ nhất, nên Chúa Giêsu đã dùng dụ ngôn để dạy bài học về sự khiêm nhường.

Chúa Giêsu đi từ một nhận xét cụ thể: nhiều người khi đi ăn cưới thường thích ngồi chỗ cao nhất để khiến người khác chú ý tới. Nhưng nếu chủ nhà xếp đặt chỗ ngồi, ông có thể đến mời những người đó nhường chỗ cho những người có địa vị cao hơn? Thì lúc đó chúng ta sẽ thấy như thế nào? thưa sẽ thấy xấu hổ và mắc cỡ.

Và Chúa Giêsu đưa ra một kết luận: Cứ ngồi ở chỗ cuối, chủ nhà sẽ đến mời lên trên và như vậy sẽ được vinh dự hơn. Và Ngài nói: “Ai nâng mình lên sẽ bị hạ xuống, còn ai hạ mình xuống sẽ được nâng lên”.

Khi nghe Chúa Giêsu dạy điều này, tôi lấy làm lạ, và tự đặt câu hỏi đó là phải chăng Chúa Giêsu có ý dạy một tiểu xảo, một mánh lới? Giả vờ hạ mình xuống để được tôn lên? Giả vờ ngồi chỗ cuối, chỗ dưới để được mời lên trên?

Chúng ta có thể trả lời ngay: chắc chắn là không, Chúa Giêsu không có ý dạy chúng ta một tiểu xảo, bởi vì nếu Chúa có ý như vậy thì Ngài làm ngược lại với chính chủ trương của mình. Ngài không dạy chúng ta hạ mình xuống với ý hướng là để được cất nhắc lên.

Rồi chúng ta để ý, bối cảnh lời dạy của Chúa Giêsu, là Chúa thấy có nhiều người tranh giành chỗ ngồi với nhau, ai cũng muốn giành chỗ nhất trong đám tiệc, nên Chúa mới dạy hãy ngồi chỗ cuối. Nếu chúng ta có cái nhìn ngược lại, đó là nếu trong đám tiệc ai cũng tranh giành chỗ cuối, thì có lẽ Chúa sẽ dạy điều ngược lại là hãy ngồi chỗ nhất.

Nghĩa là sao? nghĩa là chỗ ngồi chỉ là hình ảnh ẩn dụ mà thôi, chứ không phải hiểu theo nghĩa đen là ngồi chỗ cuối mới là khiêm nhường, còn ngồi chỗ nhất là kiêu ngạo, vậy khiêm nhường mà Chúa Giêsu muốn nói đến trong Tin Mừng hôm nay đó là không tranh giành, là muốn điều tốt cho anh chị em của mình, mình chịu phần thiệt về mình, chứ không phải khiêm nhường để được người khác tôn vinh.

Khi đọc Tin Mừng hôm nay tôi nhớ đến 2 câu chuyện của Vua Đavit và của Thánh Gioan Vianney là hai mẫu gương của sự khiêm nhường mà chúng ta cần bắt chước, khiêm nhường trước mặt Chúa, và khiêm nhường trước mặt người đời.

Đối với Vua Đavít, trong sách Samuen quyển thứ 2 có thuật lại, khi Vua Đavit rước hòm bia Thiên Chúa từ Giuda lên Giêrusalem, lúc bấy giờ Vua Đavit quấn vải gai, nhảy múa hết mình trước nhan Đức Chúa. Khi hòm bia đã vào thành vua Đavit, bà Mikhan, con gái vua Saun, nhìn qua cửa sổ thấy vua Đavit nháy múa quay cuồng trước nhan Đức Chúa, thì khinh dễ vua trong lòng.

Để rồi sau đó, khi trở về nhà, bà Mikhan ra đón vua và nói với vua: vua Itraen hôm nay danh giá biết bao, khi để hở hang trước mắt các nữ tỳ của tôi tớ mình, hở hang chẳng khác gì một đứa vô danh tiểu tốt.

Thế nhưng vua Đavit đã nói với bà Mikhan: “Trước nhan Đức Chúa, Đấng đã chọn tôi thay vì cha của bà và cả nhà cha bà, để đặt tôi làm người lãnh đạo dân của Đức Chúa là Itraen, trước nhan Đức Chúa tôi sẽ vui đùa. Tôi sẽ còn hạ mình hơn thế nữa, tôi sẽ coi mình là thấp hèn; nhưng đối với các nữ tỳ mà bà nói, đối với chúng, tôi sẽ được danh giá”, nhờ đó mà Vua Đavit được Chúa chúc phúc, còn bà Mikan thì sao? Bà không có con cho đến ngày chết, vì đã kiêu ngạo phạm thượng. (x. 2Sm6,1-23).

Còn đối với câu chuyện của Thánh Gioan Vianney, chúng ta biết thánh nhận lúc còn là chủng sinh, học rất chậm.

Ngày kia, một giáo sư thần học, thừa lệnh Đức giám mục đến khảo sát Vianney xem có đủ khả năng học vấn, để có thể tiến tới thánh chức linh mục được chăng.

Tuy đã dốc hết sức học hành, Vianney vẫn không thể trả lời được câu hỏi nào cho trôi chảy.

Nổi nóng, vị giáo sư đập bàn nói: Anh dốt đặc như con lừa. Với một con lừa như anh, Giáo hội hy vọng làm nên trò trống gì.

Vianney khiêm tốn trả lời: Thưa cha, ngày xưa Samson chỉ dùng một cái xương hàm của con lừa, mà đánh bại được 3.000 quân Philitinh. Vậy với cả một con lừa này, Thiên Chúa không làm được việc gì sao?

Quả thật, con lừa của Thiên Chúa đó, sau này không chỉ trở thành một cha sở, mà còn được tôn phong làm thánh bổn mạng của các cha sở.

Như vậy, Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta hãy sống khiêm nhường, khiêm nhường trước mặt Chúa, khiêm nhường trước mặt anh em, chứ không phải trước mặt anh em khiêm nhường trước mặt Chúa thì không, hoặc ngược lại khiêm nhường trước mặt Chúa, còn đối với anh em thì không, nhưng phải có sự khiêm nhường toàn diện trong cuộc đời của mình, có như thế trong giây phút hiên tại hay trong ngày sau hết Chúa sẽ nâng chúng ta lên, Chúa sẽ đưa chúng ta vào chỗ mà ngài đã dành sẵn cho chúng ta. Amen.



 

Lm. Giuse Nguyễn Hồng Quân

Is 66,18-21: Chúng dẫn tất cả anh em các ngươi từ mọi dân tộc đến.

Tv 117: Hãy đi rao giảng Tin Mừng khắp thế gian (Mc 16,15).

Dt 12, 5-7,11-13: Chúa sửa dạy ai là kẻ Người yêu mến.

Lc 13,22-30: Người ta sẽ từ đông chí tây đến dự tiệc trong nước Chúa.

Nếu ta quen thuộc với Kinh Thánh, Lời Chúa mang lại cho ta niềm an ủi và hy vọng. Trong Nước Chúa, sự sung mãn tròn đầy của yêu thương phủ lấp sự trống rỗng. Vương quốc tình yêu của Chúa rất phong nhiêu và không có giới hạn. Chúa nói, “Người ta sẽ từ đông chí tây đến dự tiệc trong nước Chúa”. Thư Do thái cho biết là “Chúa sửa dạy ai là kẻ Người yêu mến.” Thiên Chúa dạy dỗ rất rõ ràng và kỹ càng cho những ai bước theo Ngài. Mặc dù vậy, cánh cổng hẹp thì sẽ giới hạn những ai quá cồng kềnh bước vào. Người ta cồng kềnh bởi không được gọt giũa bởi công cụ tình yêu. Mỗi người mang theo mình những hành trang vụn vặt ít giá trị như là thất bại và những ước ao vật chất, những hy vọng và nuối tiếc, sợ hãi và tình yêu vụ lợi.

Cuối cùng, cánh cửa mở ra. Thật là bất ngờ khi khách đến. Danh sách được kể ra không phải là những người mà chúng ta nghĩ. Người thấp hèn và lãng quên thì được gọi. Những ai bận lòng với chính những dự án của bản thân mà đóng cửa với Chúa thì Thiên Chúa cũng sẽ đóng cổng với họ. Nhưng ta vẫn tin rằng Chúa không bỏ rơi ta, bởi ta là dân được Người yêu mến.




Thứ Hai - Tuần XXI Thường Niên

Mt 23, 13-22

Tôma Lê Duy Khang

Tin mừng hôm nay gồm hai phần, phần thứ nhất đó là sự giả hình của những luật sĩ và biệt phái đối với tha nhân.

Phần thứ hai đó là sự giả hình của những luật sĩ và biệt phái đối với Thiên Chúa.

Nhưng vấn đề đặt ra với mỗi người chúng ta đâu là nguyên nhân chính dẫn đến sự giả hình của họ? hay nói cách khác đó là họ giả hình đối với Thiên Chúa rồi mới dẫn đến hậu quả là giả hình đối với tha nhân, hay giả hình với tha nhân rồi mới dẫn đến hậu quả là giả hình với Thiên Chúa?

Chúng ta hãy nhớ có lần Chúa Giêsu đã nói: “Nếu anh em yêu mến Thầy, anh em sẽ giữ các điều răn của Thầy.” (Ga 14,15) hay “Ai có và giữ các điều răn của Thầy, người ấy mới là kẻ yêu mến Thầy. Mà ai yêu mến Thầy, thì sẽ được Cha của Thầy yêu mến. Thầy sẽ yêu mến người ấy, và sẽ tỏ mình ra cho người ấy." (Ga 14,21).

Hay “Ai không yêu mến Thầy, thì không giữ lời Thầy. Và lời anh em nghe đây không phải là của Thầy, nhưng là của Chúa Cha, Đấng đã sai Thầy.” (Ga 14,24).

Mà giữ các điều răn của Chúa là các điều răn nào? Thưa đó là 10 điều răn, mà 10 điều răn được gồm tóm làm hai điều đó là mến Chúa và yêu người.

Như vậy, chúng ta thấy sở dĩ những biệt phái và luật sĩ giả hình với tha nhân vì họ đã giả hình với Chúa trước, nghĩa là họ đã không sống giới răn của Chúa dạy trong cuộc đời, đối với Chúa là Đấng có thể giết chết thể xác và linh hồn mà họ còn giả hình, họ còn không sợ, thì làm gì mà họ còn sợ con người không dám làm gì được họ.

Đó là cái nhìn kinh thánh, cái nhìn theo lý luận của đức tin, nhưng nếu chúng ta nhìn dưới cái nhìn ngoài đời của con người thời đại ngày nay, thì dường như người ta không sợ Chúa, mà người ta sợ những người có thể có quyền trên mình để làm sai, làm ngược lại với những điều Chúa dạy, vì nếu không làm thì hậu quả nhãn tiền sau đó sẽ xảy ra.

Chính vì thế mà có người nói như thế này đó là tại sao con cái có thể cọc cằn, có thể thô lỗ, có thể trả lời với cha mẹ, với người thân của mình, thế nhưng khi đi học, khi đi làm việc, khi bị la rầy, khi phải làm những việc trái ý, thì vẫn dạ dạ thưa thưa, không dám cọc cằn, không dám thô lỗ, không dám trả lời lại, là vì nếu dám trả lời lại thì hậu quả sau đó sẻ xảy ra tức khắc, còn đối với gia đình thì không có chuyện đó, sẽ không có hậu quả gì xảy ra sau đó.

Nhưng nói gì thì nói, thì điều cuối cùng mà chúng ta có thể kết luận đó là có thể trong những giây phút cuối cùng, con người cũng sẽ phải có lòng kính sợ Chúa, sẽ quay về với Chúa.

Xin cho mỗi người chúng ta ý thức được như vậy để sống như ngày mai là ngày cuối cùng của cuộc đời, để có lòng kính sợ Chúa, để không giả hình với Chúa và với anh chị em của mình. Amen.



 

Lm. Giuse Nguyễn Hồng Quân

1 Tx 1,1-5.8b-10: Anh em đã từ bỏ tà thần trở về với Thiên Chúa, để trông đợi Con của Người, Đấng mà Người cho sống lại.

Tv 149,4a: Chúa yêu thương dân Người.

Mt 23,13-22: Khốn cho các ngươi, hỡi những kẻ dẫn đường đui mù.

Dấu hiệu của một cộng đồng Kitô hữu tốt mà Phaolô ca ngợi: “Anh em đã từ bỏ tà thần trở về với Thiên Chúa, để trông đợi Con của Người, Đấng mà Người cho sống lại.” Tin Mừng cho thấy lòng tốt của Chúa, Đấng chăm sóc hạnh phúc của ta, được tuôn đổ như thế nào. Phúc âm cho ta biết rõ ràng nguồn gốc cần có là: sự thật, lòng tốt, lẽ phải, công lý, tình yêu... và tất cả những nhân đức. Lời Chúa cũng cảnh báo ta để không rơi vào bẫy của sự thái quá, dục vọng và lừa dối. Những điều tồi tệ này sẽ ngăn cản ta đạt được hạnh phúc.

Khi ta giữ chặt văn bản của luật pháp mà không quan tâm đến tinh thần của nó, ta dễ dàng trở thành những kẻ đạo đức giả, mà có lẽ ta không nhận thức hết. Ngoài ra, khi nhân danh truyền thống, ta hủy hoại giá trị cuộc sống, hoặc tệ hơn, khi ta nói những lời đẹp đẽ nhưng hành động thì khác. Những mâu thuẫn như vậy không chỉ có rất nhiều người Pharisêu và các kinh sư: nó thường hiện diện nơi ta trong mỗi ngày sống. Ước gì niềm tin, hy vọng và tình yêu nơi mỗi người và cộng đồng Kitô hữu của chúng ta được lớn lên mỗi ngày để ta có thể áp dụng lời dạy Chúa Giêsu vào cuộc sống hiện tại.



 

Thứ Ba - Tuần XXI Thường Niên

Mt 23,23-26

Tôma Lê Duy Khang

Tin mừng hôm nay Chúa Giêsu cũng quở trách các luật sĩ và biệt phái hai việc đó là bỏ cốt lõi của lề luật là đức công bình, lòng nhân từ, lòng tin, và không lo thanh tẩy tâm hồn.

Như vậy, vấn đề đặt ra với mỗi người chúng ta đó là vì họ bỏ cốt lõi của lề luật dẫn đến hậu quả là không lo thanh tẩy tâm hồn, hay không lo thanh tẩy tâm hồn dẫn đến bỏ không giữ cốt lõi của lề luật?

Chúng ta hãy nhớ có lần Chúa Giêsu đã nói: “Không có cái gì từ bên ngoài vào trong con người lại có thể làm cho con người ra ô uế được; nhưng chính cái từ con người xuất ra, là cái làm cho con người ra ô uế.” (Mc 7,15)

Câu nói này của Chúa Giêsu có ý nghĩa gì? Thưa câu nói này của Chúa Giêsu đầu tiên chúng ta phải hiểu điều Chúa nói: “Không có cái gì từ bên ngoài vào trong con người có thể làm cho con người ra ô uế”, là Chúa Giêsu đang nói về của ăn thức uống.

Chúng ta hãy nhớ lại trong sách công vụ tông đồ, có kể lại thị kiến của thánh Phêrô đã gặp cũng là một minh họa cho chúng ta: “Ông Phê-rô lên sân thượng cầu nguyện; lúc đó, vào khoảng giờ thứ sáu. Ông thấy đói và muốn ăn. Đang khi người ta dọn bữa thì ông xuất thần. Ông thấy trời mở ra và một vật gì sà xuống, trông như một tấm khăn lớn buộc bốn góc, đang được thả xuống đất. Trong đó có mọi giống vật bốn chân và rắn rết sống trên đất, cùng mọi thứ chim trời. Có tiếng phán bảo ông: "Phêrô, đứng dậy, làm thịt mà ăn! " Ông Phê-rô thưa: "Lạy Chúa, không thể được, vì không bao giờ con ăn những gì ô uế và không thanh sạch." Lại có tiếng phán bảo ông lần thứ hai: "Những gì Thiên Chúa đã tuyên bố là thanh sạch, thì ngươi chớ gọi là ô uế." Việc ấy xảy ra đến ba lần, và lập tức vật ấy được đưa lên trời.” (Cv 10, 9-16).

Nếu hiểu như vậy, thì chúng ta thấy, sở dĩ các luật sĩ và biệt phái không chịu giữ cốt lõi của lề luật vì họ không chịu thanh tẩy tâm hồn của họ, chính tâm hồn ô uế, nên đã làm cho con người của họ trở nên ô uế.

Nói như vậy, nhưng chúng ta cũng phải hiểu thêm một chút nữa đó là vì lý do không chịu thanh tẩy tâm hồn, mới làm cho người ta không chịu giữ luật, nhưng khi con người không chịu giữ luật, thì điều đó cũng làm cho tâm hồn không được thanh sạch, như vậy là nó có tương quan qua lại hỗ tương cho nhau, nhưng quan trọng là tâm hồn con người có muốn hay không mà thôi.

Xin cho chúng ta biết thanh tẩy tâm hồn của mình, để biết giữ những cốt lõi của luật, có như thế tâm hồn của mình mới ngày càng được thanh sạch, mới xứng đáng là con cái của Chúa. Amen.



 

Lm. Giuse Nguyễn Hồng Quân

1 Tx 2,1-8: Chúng tôi sẵn sàng hiến cho anh em, không những Tin Mừng của Thiên Chúa, mà cả mạng sống của chúng tôi nữa.

Tv 139,1: Lạy Chúa, Ngài dò xét con và Ngài biết rõ.

Mt 23,23-26: Phải làm những điều này, và không bỏ các điều kia.

Thánh Phaolô hôm nay nói với các tín hữu Thessalonica rằng ngài và các cộng sự đã chia sẻ với họ không chỉ Tin Mừng, mà còn cả chính cuộc đời mình. Đây chính là tinh thần đích thực của sứ vụ: tình yêu được diễn tả không chỉ bằng lời nói, mà bằng việc tự hiến hằng ngày, qua những hy sinh âm thầm, sự kiên nhẫn và lòng tận tụy phục vụ anh chị em.

Thánh vịnh nhắc chúng ta: “Lạy Chúa, Ngài dò xét và biết rõ con.” Thiên Chúa biết rõ những ý hướng ẩn giấu trong lòng ta. Người thấu suốt từng suy nghĩ, từng ước muốn, từng chọn lựa của chúng ta. Điều Người mong muốn không phải là những biểu hiện bề ngoài để người khác nhìn thấy, nhưng là sự chân thành, tình yêu xuất phát từ trái tim, và một đời sống gắn bó thật sự với Ngài.

Trong Tin Mừng, Chúa Giêsu khiển trách các kinh sư và người Pharisêu vì sự lệch lạc của họ: họ chú tâm vào những chi tiết nhỏ của Lề Luật, nhưng lại bỏ qua công lý, lòng thương xót và sự trung tín. Lời Chúa thật rõ ràng: “Các điều này thì phải làm, nhưng cũng đừng bỏ qua những điều kia.” Đức tin chân thật bao gồm cả những bổn phận nhỏ bé hằng ngày, được thực hiện với lòng trung thành, và giới răn cao cả của tình yêu, vốn là linh hồn của mọi việc chúng ta làm.



Thứ Tư - Tuần XXI Thường Niên
Thánh Mônica

Lc 7,11-17

Tôma Lê Duy Khang

Tin mừng hôm nay trình bày cho chúng ta thấy việc Chúa Giêsu chạnh lòng thương bà góa thành Nain nên đã ra tay cứu sống đứa con của bà.

Sau khi Chúa Giêsu cứu sống đứa con trai của bà góa thành Nain thì dân chúng kinh sợ và tôn vinh Thiên Chúa, họ nói: “Một vị ngôn sứ vĩ đại đã xuất hiện giữa chúng ta, và Thiên Chúa đã viếng thăm dân Người".

Nhưng nếu chúng ta tìm hiểu sâu hơn nữa, thì chính chúng ta ngày nay, chúng ta thấy nếu dân chúng ngày xưa chỉ tôn vinh Thiên Chúa về việc cho người chết sống lại thì chưa đủ, giống như việc Chúa Giêsu đã nói với những người do thái thời xưa, sau phép lạ hóa bánh ra nhiều: “Thật, tôi bảo thật các ông, các ông đi tìm tôi không phải vì các ông đã thấy dấu lạ, nhưng vì các ông đã được ăn bánh no nê.” (Ga 6,26).

Mà chúng ta cần phải hiểu là việc tôn vinh Chúa ở chỗ là Chúa đã ban cho con người nhất là ban cho người mẹ có được một tình mẫu tử thiêng liêng không có gì có thể thay thế được, đọc lại tin mừng, chúng ta thấy Chúa chạnh lòng thương vì tình thương của người mẹ dành cho người con, Chúa thấy người mẹ khóc đứa con của mình.

Chúng ta cũng hãy nhớ lại câu chuyện của người phụ nữ canaan có đứa con bị quỷ ám, đến kêu xin Chúa và Chúa nói với bà: "Không nên lấy bánh dành cho con cái mà ném cho lũ chó con." Bà ấy nói: "Thưa Ngài, đúng thế, nhưng mà lũ chó con cũng được ăn những mảnh vụn trên bàn chủ rơi xuống." Bấy giờ Đức Giê-su đáp: "Này bà, lòng tin của bà mạnh thật. Bà muốn sao thì sẽ được vậy." Từ giờ đó, con gái bà được khỏi.” (Mt 15,22-28).

Đó là tình mẫu tử thiêng liêng mà Chúa ban cho những người làm mẹ, sẵn sàng hy sinh cho con cái của mình.

Có một đứa bé sắp chào đời. Nó bèn hỏi Thượng Đế: Họ nói ngày mai Người sẽ đưa con xuống trần gian, nhưng làm sao con sống nổi ở đó khi mà con quá nhỏ bé và bất lực như thế này?

Thượng Đế đáp: Trong số những thiên thần, ta đã chọn cho con một người. Thiên thần của con sẽ đợi con và chăm sóc con chu đáo.

Đứa bé lại nài nì: Nhưng giờ này con sẽ không phải làm việc, ngoài khóc lóc và vui cười hạnh phúc chứ?

Thượng Đế đáp: Thiên thần của con sẽ hát cho con nghe và cũng sẽ tươi cười với con mỗi ngày. Con sẽ cảm nhận được tình thương của người dành cho con và con sẽ thấy rất hạnh phúc.

Đứa bé lại hỏi: Và làm sao con có thể hiểu được khi họ nói chuyện với con bằng một ngôn ngữ mà con chưa hề biết đến?

Thượng Đế trả lời: Thiên thần của con sẽ nói với con bằng những ngôn từ nhẹ nhàng và đẹp đẽ nhất mà con chưa từng được nghe, đồng thời với sự nhẫn nại và cẩn trọng, thiên thần của con sẽ dạy con biết nói.

- Con nghe nói chốn trần gian lắm kẻ xấu xa. Ai sẽ bảo vệ con?

- Thiên thần của con sẽ hộ trì con ngay cả khi điều đó đe dọa đến tính mạng của người.

- Nhưng con sẽ rất buồn vì không còn được nhìn thấy Ngài nữa.

- Thiên thần của con sẽ luôn nói với con về Ta, và dạy con cách thức quay về với Ta…

Vào giây phút đó, ở nơi thiên đường ngập tràn an lạc, nhưng người ta vẫn có thể nghe thấy những tiếng gọi vang vọng từ cõi thế, và đứa bé vội vàng hỏi Thượng Đế: Thưa Ngài, nếu con phải đi ngay bây giờ, xin hãy cho con biết tên thiên thần hộ mạng của con.

- Tên của người không quan trọng, con chỉ đơn giản gọi người là “MẸ”.

Hôm nay lễ thánh nữ Mônica, chúng ta thấy thánh nữ chính là thiên thần mà Chúa ban cho thánh Augustino, chính nhờ mẫu gương tốt lành, chính nhờ những giọt nữa mắt, mà Chúa đã ban ơn, giúp cho Augustino ăn năn trở về với Chúa.

Xin cho mỗi người chúng ta là những người mẹ, là những người cha, ý thức mình là thiên thần mà Chúa ban cho con cái của chúng ta, để yêu thương, nâng đỡ, gieo vào tâm trí của con em mình những tư tưởng tốt lành, để giúp con em của mình sau này cũng là những thiên thân tốt lành như mỗi người chúng ta. Amen.





Lm. Giuse Nguyễn Hồng Quân

1 Tx 2,9-13: Chúng tôi làm việc ngày đêm để rao giảng Tin Mừng giữa anh em.

Tv 139,1: Lạy Chúa, Ngài thăm dò và biết rõ con.

Mt 23,27-32: Các ngươi là con cháu những kẻ đã giết các tiên tri.

 “Lạy Chúa, Ngài thăm dò và biết rõ con.” Thánh vịnh 139 dường như nói rằng ta không thể trốn tránh Thiên Chúa, nhất là khi chúng ta đã làm điều gì đó xấu và xấu hổ. Chúa ở xung quanh ta. Người luôn hiện diện và luôn nhân từ. Đã có nhiều thắc mắc về Chúa, cách riêng là trong những lúc khó khăn. Một nghịch lý trong đời sống là khi sướng vui thì ít người nhớ tới Chúa, còn khổ đau thì cứ danh Chúa mà kêu. Ta cũng biết rằng đau khổ là một phần trong kinh nghiệm sống của chúng ta. Đau khổ và tình yêu có thể là hai vấn đề to lớn không thay đổi mà chúng ta có thể tiếp tục trải nghiệm trong suốt cuộc đời.

Chúa ở khắp mọi nơi - ngay cả khi chúng ta cố gắng lẩn tránh. Chúa ở gần ta còn hơn hơi thở của mình trong mọi vấn đề tốt, xấu, và không đẹp đẽ. Việc chấp nhận ý tưởng rằng Chúa hiện thân trong tất cả những gì ta biết giúp ta cảm nghiệm Ngài cách gần hơn là suy tính. Trong lúc đau khổ của chúng ta và đau khổ của thế giới, ta cầu xin Chúa giúp ta biến đổi những đau khổ thành cơ hội hướng tới tình yêu. Ta cùng hợp lời cầu nguyện cho những người đang đau khổ trên khắp thế giới cho dù Chúa biết rõ ta đang cần gì.


 


Thứ Năm - Tuần XXI Thường Niên
Thánh Augustino

Mt 23,8-12


Tôma Lê Duy Khang

Tin mừng hôm nay Chúa Giêsu nói: “Trong anh em, người làm lớn hơn cả, phải làm người phục vụ anh em. Ai tôn mình lên, sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống, sẽ được tôn lên.”

Như vậy vấn đề đặt ra với mỗi người chúng ta, đó là làm nhỏ có phục vụ hay không, hay chúng ta ngang hàng với nhau, có phục vụ nhau hay không?

Chúng ta biết, đoạn tin mừng chúng ta vừa nghe lấy bối cảnh trong lời giảng dạy của Chúa Giêsu về việc giả hình của những người biệt phái và Pharisieu: “Các kinh sư và các người Pha-ri-sêu ngồi trên toà ông Mô-sê mà giảng dạy. Vậy, tất cả những gì họ nói, anh em hãy làm, hãy giữ, còn những việc họ làm, thì đừng có làm theo, vì họ nói mà không làm. Họ bó những gánh nặng mà chất lên vai người ta, nhưng chính họ thì lại không buồn động ngón tay vào. Họ làm mọi việc cốt để cho thiên hạ thấy. Quả vậy, họ đeo những hộp kinh thật lớn, mang những tua áo thật dài. Họ ưa ngồi cỗ nhất trong đám tiệc, chiếm hàng ghế đầu trong hội đường, ưa được người ta chào hỏi ở những nơi công cộng và được thiên hạ gọi là "ráp-bi".” (Mt 23, 2-7).

Nghĩa là họ làm lớn mà họ không chịu phục vụ mà bắt người khác phục vụ mình, chính vì thế mà Chúa dạy người làm càng lớn thì phải càng phục vụ.

Như vậy, thì chúng ta phải hiểu không phải chỉ có người làm lớn mới phục vụ, mà chúng ta làm nhỏ, chúng ta ngang hàng với nhau, chúng ta cũng phải phục vụ lẫn nhau, hay nói cách khác đó là chúng ta cùng cộng tác với nhau để hoàn thành một công việc nào đó, vì đó là bổn phận chung của tất cả mọi người, chứ không phải của riêng ai.

Một cậu bé hớn hở chạy vào khoe với người cha đang cặm cụi rửa bát ở trong bếp: Ba ơi, con vừa mới giúp mẹ lau xong nhà rồi nè.

Người cha dừng lại và nghiêm nghị nói: Con à, sau này đừng bao giờ giúp mẹ làm việc nhà nữa nhé.

Đứa bé khó hiểu thắc mắc: Tại sao lại không được giúp ạ?

Lúc này người cha mới ôn tồn giải thích: Con thấy đấy, mỗi lần ba rửa bát có nói là giúp mẹ rửa không, mỗi lần ba dọn nhà có nói là giúp mẹ dọn không, tại sao vậy?

Tại vì chúng ta đều đang sống dưới cùng một mái nhà, chúng ta đều phải ăn cơm, đều cần dùng chén bát, mọi thứ trong ngôi nhà này chúng ta cũng đều đang dùng chung như nhau, vậy nên từ sau con đừng bao giờ nói là giúp mẹ làm việc nhà nữa nhé, chúng ta chỉ đang làm việc mà chúng ta nên làm, cần làm. Đó cũng là trách nhiệm của mỗi người sống trong căn nhà này.

Những lời này của người cha có thể sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời của đứa bé, khiến trẻ cảm nhận được bản thân phải có trách nhiệm, nuôi dưỡng đức tính tự lập và biết yêu thương người phụ nữ của mình.

Trẻ con vẫn hay lầm tưởng rằng tất cả việc nhà đều là trách nhiệm của mẹ, và chúng chỉ đang gánh vác phần việc mà đáng ra chúng không phải làm. Cha mẹ có thể giải thích cho con hiểu rằng, ở nhà không có gì gọi là GIÚP, nếu có thì chỉ có trách nhiệm và đảm đương.

Xin cho chúng ta ý thức được trách nhiệm của mỗi người chúng ta, đương nhiên là làm lớn là phải phục vụ, nhưng chúng ta cũng ý thức trách nhiệm của mình nữa, để mỗi người cùng phục vụ nhau, cùng chia sẻ công việc với nhau, có như thế công việc của chúng ta không chỉ được thực hiện, nhưng được thực hiện với niềm vui không so đo tính toán. Amen.





Lm. Giuse Nguyễn Hồng Quân

1 Tx 3,7-13: Xin Chúa ban cho anh em lòng yêu thương nhau và yêu thương mọi người.

Tv 90,14: Xin cho chúng con sớm được no phỉ ân tình của Chúa, để chúng con mừng rỡ hân hoan.

Mt 24,42-51: Các con hãy sẵn sàng.

Phaolô chúc mừng các Kitô hữu ở Thessalonica vì họ đã trung thành với Chúa và yêu cầu họ giữ vững đức tin và có lòng bác ái trên toàn thế giới, để chuẩn bị cho ngày Chúa đến. Phaolô tìm thấy niềm an ủi giữa nỗi đau của ông và đau khổ bởi đức tin của các Kitô hữu ở Thessalonica. Và vì vậy, ông cảm ơn Chúa vì đức tin được nuôi dưỡng của họ. Ông cầu nguyện rằng ông có thể ở bên họ, hỗ trợ họ bất cứ điều gì họ đang thiếu. Ông cầu xin Chúa “cho tình thương của anh em đối với nhau và đối với mọi người ngày càng thêm đậm đà thắm thiết”. Tóm lại, Phaolô hành động như một người bạn tốt, mong muốn điều tốt nhất cho cộng đồng đức tin này.

Trong Tin Mừng, Chúa Giêsu bảo ta hãy sẵn sàng. Mỗi khoảnh khắc trong cuộc đời, Chúa đều ở gần chúng ta. Chúa hiện diện qua nguồn cảm hứng bên trong, qua những người xung quanh, qua những sự kiện đang xảy ra và như sách Khải Huyền đã nói: “Này đây Ta đứng trước cửa và gõ. Ai nghe tiếng Ta và mở cửa, thì Ta sẽ vào nhà người ấy, và người ấy sẽ dùng bữa với Ta” (Kh 3,20). Vì vậy, ta có thể cầu chúc nhau: “Xin Chúa ban cho anh em lòng yêu thương nhau và yêu thương mọi người.”



Thứ Sáu - Tuần XXI Thường Niên
Thánh Gioan Tẩy Giả bị trảm quyết

Mc 6,17-29

Tôma Lê Duy Khang

Tin mừng hôm nay trình bày cho chúng ta thấy lý do Gioan Tẩy Giả bị tống ngục cũng như bị giết chết, vì ông đã lên tiếng cho sự thật.

Và chúng ta biết cái chết của Gioan tẩy giả cũng báo trước cái chết của Chúa Giêsu, vì Gioan tẩy giả là người dọn đường cho Chúa Giêsu ông không chỉ dọn đường bằng lời nói, mà còn bằng chính cái chết của mình.

Trở lại vấn đề của chúng ta, chúng ta thấy Gioan Tẩy Giả lên tiếng cho sự thật nên ông đã chịu chết, nhưng sau cái chết đó ông đã hoàn thành sứ mạng dọn đường của mình. Như vậy, lên tiếng cho sự thật mặc dầu ở đời này có thể bị bách hại, nhưng sẽ được hưởng hạnh phúc ở đời sau, mà đối với người Kito hữu của chúng ta thì đời sau, mới là hạnh phúc thật sự mà mỗi người chúng ta cần hướng đến.

Chúng ta hãy nhớ câu chuyện ông phú hộ có nhiều của cải là một minh họa cho chúng ta: "Có một nhà phú hộ kia, ruộng nương sinh nhiều hoa lợi, mới nghĩ bụng rằng: "Mình phải làm gì đây? Vì còn chỗ đâu mà tích trữ hoa mầu! Rồi ông ta tự bảo: "Mình sẽ làm thế này: phá những cái kho kia đi, xây những cái lớn hơn, rồi tích trữ tất cả thóc lúa và của cải mình vào đó. Lúc ấy ta sẽ nhủ lòng: hồn ta hỡi, mình bây giờ ê hề của cải, dư xài nhiều năm. Thôi, cứ nghỉ ngơi, cứ ăn uống vui chơi cho đã! Nhưng Thiên Chúa bảo ông ta: "Đồ ngốc! Nội đêm nay, người ta sẽ đòi lại mạng ngươi, thì những gì ngươi sắm sẵn đó sẽ về tay ai? Ấy kẻ nào thu tích của cải cho mình, mà không lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa, thì số phận cũng như thế đó." (Lc 12,16-21).

Nhưng bên cạnh đó, khi chúng ta lên tiếng cho sự thật, khi chúng ta sống thật chúng ta cũng có thể hưởng được hạnh phúc ở đời này, và cả hạnh phúc đời sau nữa, chứ không phải ai sống theo sự thật sẽ đều gặp những khó khăn, đều gặp những thập giá.

Chúng ta thấy được mẫu gương của ông Giop trong kinh thánh là một minh họa cho chúng ta, dù ông bị thử thách nhưng ông vẫn một lòng phó thác vào Chúa, chính vì thế mà sau này Chúa đã ban cho ông được gấp đôi những gì mà ông đã mất.

Hay anh trộm lành trong giờ phút cuối cùng đã tin Chúa, đã sống sự thật, nên đã được Chúa hứa ban thưởng nước trời, và chúng ta thấy mặc dầu giây phút hạnh phúc đó ngắn ngủi thôi, nhưng chắc chắn anh rất hạnh phúc.

Hiểu được như vậy, nếu cho chúng ta chọn lựa giữa việc sống chân thật với sống giả dối chúng ta sẽ chọn lựa cái nào, điều nào sẽ có lợi cho đời sống của chúng ta? Thưa đó chính là sống chân thật, sống theo sự thật sẽ có lợi cho đời sống của chúng ta.

Xin cho chúng ta thấy được cái lợi của việc sống sự thật, để chọn lựa sống sự thật trong đời sống của chúng ta để làm vinh danh Chúa, và mưu ích cho chính đời sống của mình và cho người khác. Amen.





Lm. Giuse Nguyễn Hồng Quân

Gr 1,17-19: Hãy chỗi dậy và hãy nói với tất cả những gì Ta sẽ truyền cho ngươi.

Tv 71,15ab: Con sẽ tường thuật ơn cứu độ Ngài ban.

Mc 6,17-29: Con muốn đức vua ban ngay cho con cái đầu của Gioan Tẩy Giả đặt trên đĩa.

Cuộc Khổ nạn của Thánh Gioan Tẩy Giả giúp chúng ta nhận ra tất cả những chuyển động trong cuộc đời của ngài xung quanh Chúa Giêsu. Trong sứ mệnh của mình, Gioan luôn hăng hái dọn đường cho Chúa Giêsu. Ngài dọn đường và san bằng các lối đi cho Chúa. Ngài loan báo sự hiện diện của Chúa Giêsu và chỉ ra Ngài là Đấng Mêsia: “Đây là Chiên Thiên Chúa” (Ga 1,36).

Cuối đời, Gioan bị cầm tù khi rao giảng sự tự do của Đấng Cứu Thế cho những người bị nô lệ bởi tệ nạn của họ. Gioan đã nói với Hêrôđê: “Nhà vua không được phép chiếm lấy vợ anh mình”. Hêrôđê đã tống giam Gioan vì lẽ đó. Ở đây, ta thấy Gioan đã thực hành lời trong sách tiên tri Giêrêmia: “hãy nói với tất cả những gì Ta sẽ truyền cho ngươi.” Vì sự trung thành làm chứng của Gioan và sự kiêu hãnh của Hêrôđê, nên Gioan đã rơi đầu như vũ nữ yêu cầu. Ta cũng hy vọng chứng nhân của Gioan có thể khích lệ ta can đảm làm chứng cho đức tin. Giống Gioan, đời sống Kitô hữu của ta cũng phải tập trung vào Con Người của Chúa Giêsu để tìm ra lẽ sống. Gioan đổ máu vì lỗi của người khác. Chúa cạn nước và máu vì lỗi của nhân loại. Ta có thể hy sinh chứ không thể làm ngơ với sai lỗi.


 


Thứ Bảy - Tuần XXI Thường Niên

Mt 25,14-30

Tôma Lê Duy Khang

Tin mừng hôm nay Chúa Giêsu kể cho chúng ta nghe dụ ngôn những yến bạc, để mời gọi chúng ta tỉnh thức tùy theo khả năng của mình.

Nhưng có một vấn đề đặt ra với mỗi người chúng ta đó là mời gọi chúng ta phải tỉnh thức tùy theo khả năng của mình để sinh lợi cho Chúa, có phải là Chúa muốn giới hạn khả năng của chúng ta hay không?

Bởi nhiều khi chúng ta nghĩ khả năng của tôi còn nhiều hơn như thế, mà bị giới hạn như vậy thì làm sao tôi có thể phát triển con người toàn diện được.

Đó là cái nhìn của chúng ta, còn Chúa ngài là Đấng toàn năng, ngài có cái nhìn của ngài.

Chúng ta hãy nhớ lại có lần Chúa Giêsu đã nói: “Có người nào trong anh em, khi con mình xin cái bánh, mà lại cho nó hòn đá? Hoặc nó xin con cá, mà lại cho nó con rắn?” (Mt 7,9-10). Nghĩa là Chúa biết điều nào tốt cho chúng ta, đối với chúng ta đó là cá, nhưng đối với Chúa đó là rắn, đối với chúng ta đó là bánh, nhưng đối với Chúa đó là đá, nên Chúa không thể nào trao cho chúng ta điều mà Chúa biết là không tốt cho chúng ta.

Hay câu chuyện trong vườn câu dầu, khi Chúa Giêsu nói với các môn đệ: “Đêm nay tất cả anh em sẽ vấp ngã vì Thầy. Vì có lời đã chép: Ta sẽ đánh người chăn chiên, và đàn chiên sẽ tan tác. Nhưng sau khi trỗi dậy, Thầy sẽ đến Ga-li-lê trước anh em." Ông Phêrô liền thưa: "Dầu tất cả có vấp ngã vì Thầy đi nữa, thì con đây cũng chẳng bao giờ vấp ngã." Chúa Giêsu bảo ông: "Thầy bảo thật anh: nội đêm nay, gà chưa kịp gáy, thì anh đã chối Thầy ba lần." Ông Phêrô lại nói: "Dầu có phải chết với Thầy, con cũng không chối Thầy." Tất cả các môn đệ cũng đều nói như vậy.” (Mt 26,31-35), và thật sự là như vậy, Chúa biết khả năng các môn đệ của Ngài như thế nào.

Bên cạnh đó, việc Chúa Giêsu ban cho người này 5 nén, người kia 2 nén, người khác một nén, để cho chúng ta biết đôi khi chúng ta phải biết giới hạn mình trong khả năng của mình.

Giới hạn mình trong khả năng của mình chúng ta có thể hiểu là mặc dầu tôi có khả năng trong điều việc này việc kia, tôi có chuyên môn môn, tôi có trình độ, và ai cũng công nhận điều đó.

Nhưng đó không phải là sân của mình, đó không phải là việc của mình, đó không phải là trách nhiệm của mình, mà mình lại thích xen vào, vì cho rằng tôi có khả năng, nếu là như vậy thì khả năng mà Chúa ban cho tôi đó sẽ không sinh lợi, khả năng đó sẽ thành vô dụng, vì đặt không đúng chỗ của nó, đó là điều quan trọng mà chúng ta cần chú ý.

Và đôi khi chính vì đó không phải là trách nhiệm, đó không phải là công việc, đó không phải là sân của mình, mà mình lại đá lộn sân, thì chúng ta giới hạn khả năng của người khác, và đó không phải là tỉnh thức theo khả năng để sinh lợi nữa, mà là sự kiêu ngạo để sinh ra tội lỗi.

Có một bài viết mang tên: TẤM GƯƠNG QUÊN MÌNH PHỤC VỤ VÌ YÊU THƯƠNG LÀ TẤM HUY CHƯƠNG VÔ GIÁ.

Vận động viên chạy bộ Abel Mutai người Kenya chỉ còn cách vạch đích vài mét thôi, nhưng anh ta bị rối bởi các bảng chỉ dẫn và dừng lại vì nghĩ rằng anh ta đã hoàn thành cuộc đua. Vận động viên Ivan Fernandez người Tây Ban Nha chạy ngay phía sau anh ta, nhận thấy điều đó và đã hét lên để vận động viên Kenya chạy tiếp. Nhưng anh Mutai không biết tiếng Tây Ban Nha và đã không hiểu.

Nhận ra điều đó, anh Fernandez đã đẩy Mutai về đích chiến thắng. Một nhà báo đã phỏng vấn Ivan: "Tại sao anh lại làm thế?". Ivan trả lời: "Tôi luôn ao ước một ngày nào đó chúng ta sẽ có 1 cộng đồng sinh sống mà chúng ta giúp đỡ nhau chiến thắng." Nhà báo cứ tiếp tục hỏi: "Nhưng tại sao anh lại để anh ta chiến thắng?". Ivan trả lời: "Tôi không có để anh ấy thắng, thực sự anh ta sẽ chiến thắng. Cuộc đua đã là của anh ấy rồi."

Người phóng viên cứ khăng khăng: "Nhưng lẽ ra anh đã có thể thắng rồi!". Ivan nhìn người phóng viên và trả lời: " Vậy chiến thắng đó có ý nghĩa gì nữa? Còn gì là danh dự của chiếc huy chương? Mẹ của tôi sẽ nghĩ sao? Những giá trị này được truyền từ đời này sang đời khác. Chúng ta dạy con mình những giá trị gì? Và bạn muốn khích lệ người khác đạt được gì? Hầu hết chúng ta thường lợi dụng điểm yếu của người khác thay vì giúp đỡ họ khắc phục các điểm yếu đó".

Xin cho mỗi người chúng ta hiểu được điều đó, để có thái độ tỉnh thức tùy theo khả năng của mình, tùy theo trách nhiệm, tùy theo công việc, tùy theo sân của mình, để khả năng đó được sinh lợi cách hoàn hảo, thì chắc chắn chúng ta sẽ đạt được tấm huy chương vô giá. Amen.





Lm. Giuse Nguyễn Hồng Quân

1 Tx 4,9-11: Chính anh em đã được Thiên Chúa dạy cho biết phải yêu thương nhau.

Tv 98,9: Chúa ngự trị cai quản chư dân trong đường chính trực.

Mt 25,14-30: Vì ngươi trung tín trong việc nhỏ, ngươi hãy vào hưởng sự vui mừng của chủ ngươi.

Phaolô đưa ra hai đề nghị để thăng tiến tình tương thân tương ái: làm việc vì kế sinh nhai và đừng quá phụ thuộc vào người khác. Sau đó, hãy bình tĩnh, chờ đợi Chúa đến trong niềm tin và hy vọng, không sợ hãi. Phaolô cũng xác tín và dạy dỗ: “Chính anh em đã được Thiên Chúa dạy cho biết phải yêu thương nhau.” Trong Phúc âm, dụ ngôn về các nén bạc nói về những gì ta làm cho nước Chúa với những ân huệ mà ta đã nhận được từ Người. Ta được dạy là làm sinh động Giáo hội và thế giới bằng đức tin, hy vọng và tình yêu. Vì mục tiêu này, ta dấn thân, chấp nhận rủi ro. Chúa nói, “Vì ngươi trung tín trong việc nhỏ, ngươi hãy vào hưởng sự vui mừng của chủ ngươi.”

Trung tín và kiên trì trong tình yêu và sự chính trực của Thiên Chúa sẽ giúp ta có được niềm vui trong đời sống. Với tin yêu, tâm hồn ta sẽ luôn bừng lên sức sống. Với sự công chính của Chúa ban thì ta sẽ tìm được sự can đảm và sự yên hàn. Trong tình thương của Chúa ta dùng tất cả khả năng của mình để phục vụ Giáo hội trong hân hoan và vui sống. Xin cho ta được vững mạnh, để ta có thể cộng tác với các kế hoạch của Chúa dành cho. Amen.