
CHÚA NHẬT XX THƯỜNG NIÊN
Lc 12,49-53
Tôma Lê Duy Khang
Tin mừng hôm nay Chúa Giêsu nói: “Thầy đã đến ném lửa vào mặt đất, và Thầy những ước mong phải chi lửa ấy đã bùng lên! Thầy còn một phép rửa phải chịu, và lòng Thầy khắc khoải biết bao cho đến khi việc này hoàn tất!”
Câu lời chúa này giúp cho chúng ta hiểu được những lời tiếp theo của Chúa Giêsu mà chúng ta khó hiểu, nếu chúng ta chỉ đọc riêng lẻ, đó là câu: “Anh em tưởng rằng Thầy đến để ban hoà bình cho trái đất sao? Thầy bảo cho anh em biết: không phải thế đâu, nhưng là đem sự chia rẽ. Vì từ nay, năm người trong cùng một nhà sẽ chia rẽ nhau, ba chống lại hai, hai chống lại ba. Họ sẽ chia rẽ nhau: cha chống lại con trai, con trai chống lại cha; mẹ chống lại con gái, con gái chống lại mẹ; mẹ chồng chống lại nàng dâu, nàng dâu chống lại mẹ chồng.”
Chúng ta thấy, Chúa Giêsu luôn luôn nghĩ đến điều tốt lành cho con người: “Thầy còn một phép rửa phải chịu, và lòng Thầy khắc khoải biết bao cho đến khi việc này hoàn tất!” ý muốn nói là Chúa Giêsu phải chịu chết và sống lại, để cứu độ con người của chúng ta.
Như vậy, Chúa luôn luôn muốn điều tốt lành cho con người thì làm sao có thể đến để đem lại sự bất bình an cho con người, nhưng lời Chúa nói là Chúa muốn đem đến sự bình an đích thực cho con người, thứ bình an mà con người không thể tưởng tượng ra được.
Thứ bình an mà con người tưởng tượng ra được đó là thứ bình an cho chính mình, cho phe nhóm của mình, chúng ta hãy nhớ khi Chúa Giêsu loan báo cuộc khổ nạn, thì Phêrô kéo riêng Chúa Giêsu ra và bắt đầu trách Chúa: “Xin Thiên Chúa Cha đừng để cho Thầy phải gặp chuyện đó”, nhưng Chúa Giêsu nói: “Xatan lui ra đằng sau Thầy, vì tư tưởng của anh là tư tưởng của loài người, không phải là tư tưởng của Thiên Chúa”.
Chúa không muốn chỉ có thứ bình an cho chính mình, cho phe nhóm mình, mà là cho tất cả mọi người.
Nếu đào sâu thêm thì thứ bình an mà Chúa đem đến có thể là thứ bình an trong khó khăn thử thách, trong đau khổ nữa, bởi vì qua đau khổ, bình an trong sự hy sinh của chúng ta dành cho người mình yêu, mặc dầu mình đau khổ đó, nhưng mình có bình an, khi thấy người khác bình an, có được niềm vui.
Một câu chuyện ngụ ngôn kể rằng: Nơi một thị trấn nhỏ, có đủ người già, thanh niên và trẻ em. Một hôm có một chàng trai trẻ đứng giữa phố và nói với mọi người rằng anh có một trái tim hoàn hảo.
Nhiều người hoài nghi và họ đứng vây quay để được tận mắt thấy trái tim hoàn hảo. Đúng thật, anh ta có một trái tim khoẻ mạnh, hồng hào và không một tì vết. Khi mọi người nhìn lại trái tim của mình, đâu đó cũng đều có vài vết xước. Họ công nhận chàng trai có trái tim đẹp và hoàn hảo. Khi mọi người còn đang trầm trồ ngắm nghía, có một ông lão đi tới và nói:
“Tôi mới là người có trái tim hoàn hảo”. Mọi người ngạc nhiên và muốn ông lão cho xem có thật là một trái tim hoàn hảo không. Trái ngược với suy nghĩ của mọi người, trái tim của ông lão méo mó, sứt sẹo với những mảnh vá chằng chịt, miếng to, miếng nhỏ…
“Trái tim của ông hoàn hảo chỗ nào, trông thật xấu xí?” - một người thốt lên.
Ông lão chỉ vào những miếng vá nói: “Miếng to này là của cha mẹ xé ra dành cho tôi, những miếng nhỏ này là của bạn bè tôi, và những lỗ hổng là những mảnh tim mà tôi xé ra trao lại cho mọi người, nhưng có khi không được đáp lại”.
Mọi người im lặng và suy ngẫm, còn chàng trai trẻ như chợt nhận ra điều gì. Anh xé một miếng từ trái tim không tì vết của mình gắn lên 1 lỗ hổng của ông lão...
Tôi có xem được một đoạn Clip của một ông chú, ông quay lại cảnh ông làm việc vất vả, ông nói tôi muốn ghi lại khoảng khắc cuộc đời này, để sau này con tôi có thấy được hình ảnh này, thấy hình ảnh ba làm cực như thế nào, để nó biết trân trọng những gì mà nó có, để nó biết sống thật tốt lành, cố gắng học thành tài, ba làm cực cỡ nào ba cũng vui nhe con.
Xin cho mỗi người chúng ta hiểu được như vậy, để dù trong mọi hoàn cảnh của cuộc đời, dù khó khăn thử thách, dù có phải hy sinh, thì hãy nhận ra được khó khăn thử thách đó, sự hy sinh đó không vô ích, mà qua đó nó sẽ đem lại bình an cho chúng ta, hay cho những người mà chúng ta cần hướng đến.
Lm. Giuse Nguyễn Hồng Quân
Gr 38,4-6.8-10: Ngài đã sinh ra tôi làm người bất thuận sống trên vũ trụ.
Tv 40,14: Lạy Chúa, xin cấp tốc trợ phù con.
Dt 12,1-4: Chúng ta hãy kiên quyết xông ra chiến trận đang chờ đợi ta.
Lc 12,49-53: Thầy không đến để đem bình an, nhưng đem sự chia rẽ.
Căng thẳng là một phần của mọi mối quan hệ. Giêrêmia nói bằng đức tin và tấm lòng của mình với binh lính và dân thành Giêrusalem. Tuy nhiên, có sự giằng co giữa những người đầu hàng và không đầu hàng. Giêrêmia bị bỏ xuống giếng cho chết, nhưng ông đã được cứu. Đời sống tâm linh của Kitô hữu có thể được định nghĩa là sống với những căng thẳng do ta đáp lại những lời mời gọi của Chúa Giêsu trong các sách Phúc âm và cuộc sống của chúng ta. Câu hỏi đặt ra là liệu có thể có được bình an trong khi trải qua những căng thẳng hay không.
Cuộc sống của Kitô hữu tập trung vào việc đưa ra các quyết định cho phép chúng ta lắng nghe lời mời gọi của Chúa và người khác. Niềm tin của chúng ta sẽ đối phó với căng thẳng đó. Chúa Giêsu chỉ ra ngay cách Đức tin yêu cầu các quyết định, điều này có thể gây ra căng thẳng. Trong Phúc âm, sự bình an của Chúa Giêsu đến từ niềm tin sẽ kết hợp chúng ta với các thành viên trong gia đình, với các anh chị em của Ngài. Điều này đôi khi sẽ gây ra căng thẳng, nhưng sự giằng co chứng minh chất lượng của mối quan hệ của Ngài với ta, và trong chính chúng ta, vì ta hướng về Ngài.
Thứ Hai - Tuần XX Thường Niên
Mt 19, 16-22
Tôma Lê Duy Khang
Tin mừng hôm nay trình bày cho chúng ta thấy việc người thanh niên giữ những điều răn Chúa dạy rất vững chắc, giữ ngay từ thuở nhỏ, thế nhưng khi Chúa Giêsu kêu gọi anh ta: “Nếu anh muốn nên hoàn thiện, thì hãy đi bán tài sản của anh và đem cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo tôi." Nghe lời đó, người thanh niên buồn rầu bỏ đi, vì anh ta có nhiều của cải.
Hình ảnh đó là cho tôi nhớ đến hai hình ảnh trong đời sống đức tin của chúng ta đó là hy lễ bàn thờ, và hy lễ đời sống.
Trong đời sống đạo của chúng ta, chúng ta thường chỉ chú ý đến hy lễ bàn thờ, hy lễ bàn thờ đó việc việc giữ đạo, giữ 10 điều răn, mà không thực hành trong đời sống của mình.
Chúng ta hãy nhớ có lần Chúa Giêsu đã nói: “Vậy, nếu khi anh sắp dâng lễ vật trước bàn thờ, mà sực nhớ có người anh em đang có chuyện bất bình với anh, thì hãy để của lễ lại đó trước bàn thờ, đi làm hoà với người anh em ấy đã, rồi trở lại dâng lễ vật của mình.” (Mt 5,23-24).
Nghĩa là hy lễ bàn thờ cần thiết thế nào, thì hy lễ đời sống cũng cần thiết như vậy.
Còn ngược lại chúng ta bị một cơn cám dỗ đó là chỉ chú trọng đến hy lễ bàn thờ mà quên đi hy lễ cuộc sống, là áp dụng Lời của Chúa dạy vào trong cuộc sống của mình, nhưng chỉ sống theo ý muốn cá nhân, bắt Chúa phải theo ý muốn của mình.
Một bà cụ năng đến nhà thờ cầu nguyện.
Một cậu bé lấy làm ngạc nhiên liền theo dõi.
Cậu nấp sau bàn thờ nghe bà cầu nguyện lớn tiếng "Lạy Chúa, con đã già và sống đủ. Bất cứ lúc nào Ngài gọi, con sẵn sàng."
Bà cầu nguyện suốt ba ngày vẫn những lời ấy.
Ngày thứ tư, sau khi bà cầu nguyện, cậu bé giả giọng nói vọng ra từ sau bàn thờ "Ta đã nghe lời cầu xin của con, Ta sẽ đến đón con lúc chín giờ sáng mai."
Bà về nhà, không sao ngủ được vì lo lắng về điều đã nghe.
Bà không chấp nhận nổi những gì bà đã cầu nguyện.
Nếu đào sâu thêm một chút nữa đó là ngày nay con người của chúng ta không còn sống hy lễ bàn thờ nữa, không còn giữ 10 điều răn nữa, chính vì thế mà hy lễ đời sống cũng mất luôn.
Chúng ta biết có nhiều người đi lễ hay ngồi ở ngoài nhà thờ, khi được nhắc nhở vào trong nhà thờ ngồi thì nói lại: thưa cha, con còn đến nhà thờ là còn may lắm rồi đó, nếu cha nhắc nữa con không đến nhà thờ luôn. Có một cha cũng lý luận tương tự như vậy, đó là thấy giáo dân đến nhà thờ là mừng rồi, sợ họ không đến nhà thờ.
Nên đôi lúc chúng ta còn sống hy tế bàn thờ cũng còn là điều may mắn, biết đâu khi đến nhà thờ, chúng ta nghe được lời Chúa, nghe được lời giảng dạy, nhìn thấy những mẫu gương tốt lành có thể họ thay đổi đời sống của họ, còn nếu họ ở nhà không đi lễ thì hy lễ bàn thờ cũng mất và hy lễ đời sống cũng mất luôn.
Nói như vậy, để chúng ta cố gắng đi lễ, cố gắng đọc kinh hằng ngày, hy vọng với sự cố gắng, cùng với ơn Chúa giúp, chúng ta sẽ biến đổi để đem những gì từ hy tế bàn thờ, mà áp dụng vào đời sống thực tế của mỗi người chúng ta. Amen.
Lm. Giuse Nguyễn Hồng Quân
Tl 2,11-19: Chúa khiến các quan án đứng ra, nhưng chúng không muốn nghe các ông.
Tv 106,4: Lạy Chúa, xin nhớ chúng con khi gia ân huệ cho dân Chúa.
Mt 19,16-22: Nếu ngươi muốn nên trọn lành, hãy về bán hết của cải ngươi có, thì ngươi sẽ được kho tàng trên trời.
Tin mừng hôm nay nhắc đến đoạn nổi tiếng của người thanh niên giàu có. “Lạy Thầy nhân lành, tôi phải làm việc lành gì để được sự sống đời đời?” Chúa Giêsu trả lời: “Sao ngươi hỏi Ta về việc lành? Chỉ có một Đấng nhân lành là Thiên Chúa. Nếu ngươi muốn vào nơi hằng sống, ngươi hãy tuân giữ các giới răn”. Các điều răn dành cho người thanh niên đều là về mối quan hệ với những người xung quanh. Mở rộng hơn, Chúa Giêsu nhắc nhở rằng ta được tạo ra để yêu thương và chăm sóc cho người khác. Ngài nói chàng trai phải từ bỏ tài sản vì nó cản đường anh yêu thương và chăm sóc cho người thân cận.
Chàng thanh niên đã hỏi anh ta phải làm gì để có được sự sống đời đời, và Chúa Giêsu Kitô đã trả lời rằng anh phải là người tốt. Tuy nhiên, khi Chúa Giêsu định hướng cho, anh không thể từ bỏ tài sản của mình để trở nên hoàn toàn thanh thoát. Trở nên trọn lành không phải tồn tại trong ý nghĩ hay lý thuyết nhưng là phải hành động! Anh thanh niên dính bén với của cải nên khó đạt điều anh muốn. Nhưng ta có khá hơn anh ấy không? Ta có sẵn sàng chia sẻ, kể cả khi khổ đau, hay trả giá bằng chính bản thân mình?
Thứ Ba - Tuần XX Thường Niên
Mt 19,23-30
Tôma Lê Duy Khang
Tin mừng hôm nay trình bày cho chúng ta thấy việc Chúa Giêsu nói với các môn đệ: “Thầy bảo thật anh em, người giàu có khó vào Nước Trời. Thầy còn nói cho anh em biết: con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước Thiên Chúa." Sau sự kiện anh thanh niên giàu có bỏ đi khi được Chúa Giêsu đề nghị bán tất cả tài sản phân phát cho người nghèo rồi hãy đến theo Chúa.
Sau đó các môn đệ hỏi Chúa: “Thế thì ai có thể được cứu? " Đức Giê-su nhìn thẳng vào các ông và nói: "Đối với loài người thì điều đó không thể được, nhưng đối với Thiên Chúa, thì mọi sự đều có thể được."
Câu này có nghĩa là thế nào?
Thưa câu này có nghĩa là con người không thể biến đổi người giàu có, không thể giúp được cho người giàu có điều gì, thậm chí nơi chính những con người giàu có, nhưng đối với Chúa thì Chúa sẽ làm được, Chúa sẽ biến đổi được con người, chúng ta hãy nhớ khi Thiên Chúa tạo dựng thì Thiên Chúa tạo dựng từ hư vô, nghĩa là từ không mà có Chúa còn làm được huống chi là việc giúp cho con người vào Nước Thiên Chúa, nếu con người tin, thậm chí là không tin, Chúa cũng làm cho tin.
Có một câu chuyện mang tên: Tất cả là nhờ ơn Chúa.
Một vị linh mục nọ qua đời, và được đưa đến trước mặt thánh Phêrô để làm một thẩm tra. Thánh Phêrô hỏi: Ở dưới thế cha làm được điều gì?
Vị linh mục nhanh nhẹn và tự hào trả lời: Thưa thánh Phêrô, con xây được một ngôi thánh đường lớn.
Thánh nhân lấy bút ghi trên giấy: Một điểm.
- Cha còn làm được gì nữa? Dạ, con còn xây một trường học cho một ngàn học sinh.
Thánh Phêrô ghi tiếp: một điểm.
- Và gì nữa? Vị linh mục bắt đầu suy nghĩ, rồi trả lời: Dạ, con công tác nhiều vào các công việc xã hội, từ thiện.
Thánh Phêrô ghi thêm: một điểm. Còn gì nữa? Thánh Phêrô hỏi tiếp.
Lần này vị linh mục lo lắng hỏi thánh Phêrô: Dạ thưa thánh cả Phêrô, được bao nhiêu điểm thì vào thiên đàng?
Thánh Phêrô vui vẻ trả lời: một ngàn điểm.
Nghe nói thế, vị linh mục bỗng chột dạ, nghĩ thầm: "Chết mình rồi, làm sao có được chừng ấy điểm đây?" Nếu có moi óc kể tất cả các sự việc mình làm ở dưới thế e cũng không đủ…"
Và vị linh mục bắt đầu lo sợ, rồi thất vọng, không còn tự tin.
Trong lúc đó, thánh Phêrô nhắc lại: Cha còn làm được điều gì nữa, cứ kể hết đi!
Với giọng nói nhuốm màu sắc khiêm tốn và lo sợ, vị linh mục nói: Thưa thánh cả, NHỜ ƠN CHÚA con cũng làm được đôi ba việc nhỏ.
Nghe vậy, thánh Phêrô lấy bút ghi ngay: một ngàn điểm.
Ngài nói: Thế là cha được một ngàn lẻ ba điểm rồi đấy. Cha đã dư được ba điểm. Mời cha vào! Phải! Tất cả là nhờ ơn Chúa.
Xin cho chúng ta biết cậy dựa vào ơn Chúa, thì chắc chắn Chúa sẽ không bỏ rơi chúng ta bao giờ. Amen.
Lm. Giuse Nguyễn Hồng Quân
Tl 6,11-24: Hỡi Giêđêon, hãy đi giải thoát Israel: ngươi biết Ta thương xót ngươi.
Tv 85,9: Chúa phán bảo về sự bình an cho dân tộc Người.
Mt 19,23-30: Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu có vào Nước Trời.
Ở đây chúng ta có một câu chuyện điển hình về ơn gọi và việc giải cứu của một Thẩm phán. Người dân Israel không trung thành. Chúa kêu gọi Giêđêon để giải phóng người dân ra khỏi những sự áp bức của những người Mađian. Giêđêon xin và nhận được một dấu hiệu về nhiệm vụ của mình.
Trong Phúc âm, Phêrô hỏi, “Thầy, vậy chúng con sẽ được gì?” và Chúa Giêsu trả lời rằng những ai dính bén vào vật chất sẽ khó vào nước thiên đàng. Kinh nghiệm cho thấy rằng ta càng có nhiều thì càng cần nhiều năng lượng để duy trì sự giàu có của ta. Và, điều tất yếu xảy ra là ta càng có nhiều, ta càng muốn nhiều hơn. Và, đáng buồn thay, ta càng có nhiều, dường như ta càng nghĩ rằng ta xứng đáng với những gì ta có. Tất nhiên, vẫn có những trường hợp ngoại lệ nổi bật. Một số người giàu có vô cùng hào phóng và làm việc chăm chỉ vì lợi ích của người khác.
Chúng ta muốn theo Ngài. Ta đã cho tất cả mọi thứ vì lợi ích của Ngài? Ta đang ở đâu? Tình trạng của ta là gì? Chúa Giêsu hứa sự sống đời đời. Người nghèo sẽ trở nên giàu có. Những ai theo Chúa Giêsu, dù mất mạng cũng sẽ được sống với Chúa. Biết rằng Chúa thấu hiểu, yêu thương và ta đang ở trong tay Ngài.
Thứ Tư - Tuần XX Thường Niên
Mt 20, 1-16a
Tôma Lê Duy Khang
Tin mừng hôm nay trình bày cho chúng ta dụ ngôn những người thợ được mướn vào làm vườn nho, với thỏa thuận là một ngày làm công là một đồng.
Nhưng sau đó chúng ta thấy có sự so sánh ghen tỵ của những người thợ được mướn vào làm những giờ đầu tiên, trong khi đó chúng ta thấy những người làm việc giờ sau cùng thì không có sự so đo tính toán này. Tại sao vậy?
Thưa vì những người thợ được mướn vào làm những giờ thứ nhất mắc một chứng bệnh đó là chứng bệnh hay so sánh, so sánh không phải thấy mình thua người khác, so sánh không phải thấy mình được may mắn là được ông chủ kêu gọi vào làm vườn nho sớm, mà so sánh này là so sánh hơn, làm nhiều giờ hơn, tiền phải nhiều hơn, mình giỏi hơn nên mới được gọi vào làm vườn nho.
Chính vì sự so sánh hơn như thế, nên khi thấy mình thua kém người khác, thấy mình được đánh giá ngang bằng với người khác nên đã tỏ ra ghen tỵ, khó chịu.
Trong đời sống thường ngày của chúng ta, chúng ta được mời gọi phải so sánh, nhưng đừng so sánh hơn, mà hãy so sánh để thấy mình còn nhiều yếu đuối, còn nhiều tội lỗi, để biết cậy dựa vào ơn của Chúa, để biết cố gắng nỗ lực vươn lên như lời của Chúa Giêsu đã mời gọi: “Anh em hãy nên hoàn thiện như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn thiện”, còn nếu chúng ta so sánh hơn, chúng ta thấy cái gì mình cũng hơn người khác, thì lúc đó chúng ta rất dễ rơi vào cám dỗ của ma quỷ.
Có một ông thầy tu nọ rất là đạo đức. Sáng nào ông cũng thức dậy vào lúc 5 giờ để đọc kinh thờ phượng Chúa. Một hôm, do mệt trong người ông ngủ quên, nên quỷ Sa-tan hiện ra đánh thức ông dậy. Khi giựt mình thức giấc, ông thầy tu nhìn thấy kẻ gọi mình là con quỷ Sa-tan, nên thắc mắc hỏi: “Ông là ai?” Quỷ trả lời: “Tôi là ai không quan trọng, việc đánh thức ông dậy là một việc tốt và ai làm việc tốt cũng là người tốt, đúng không.”
Ông thầy lý luận: “Tôi nghĩ ma quỷ các ngươi, không đời nào làm điều gì tốt cả. Nhân Danh Chúa Giêsu, ngươi phải nói rõ cái lý do, tại sao ngươi nhắc ta dậy đọc kinh?”. Nghe đến Tên Chúa Giêsu, Sa-tan sợ hãi đành phải thú thật rằng: “Nếu để ông ngủ quên không đọc kinh, khi thức dậy ông sẽ hối hận và ăn năn, rồi sống đạo tốt hơn (tôi không muốn như thế). Còn ngày nào, ông cũng đọc kinh, ông sẽ tự mãn nghĩ rằng mình đạo đức rồi, không cần cố gắng gì thêm nữa.” (tôi thích điều đó). Nói xong, Sa-tan biến mất.
Xin cho mỗi người chúng ta đừng so sánh mình hơn người khác, mà phải nhìn thấy được sự yếu đuối của bản thân để cố gắng vươn lên mỗi ngày, cùng với ơn Chúa giúp. Amen.
Lm. Giuse Nguyễn Hồng Quân
Tl 9,6-15: Đang khi Chúa ngự trị giữa chúng tôi, các ngươi đã nói: Xin cho một vua cai trị chúng tôi.
Tv 21,2: Lạy Chúa, do quyền năng Chúa mà vua vui mừng.
Mt 20,1-16: Hay mắt bạn ganh tị, vì tôi nhân lành chăng.
Bài đọc đầu tiên cho thấy nỗ lực thành lập một vương quốc để đem lại sự ổn định hơn cho Israel so với hệ thống các Thẩm phán, nhưng người sắp trở thành vua bị từ chối với một câu chuyện ngụ ngôn chế giễu ông. Trong Phúc âm, dụ ngôn về những người làm công trong vườn nho vào những giờ khác nhau nhưng cùng nhận tiền công giống nhau. Chúa không phải là người ghi sổ chấm công. Lời Chúa mời gọi rằng “sự hợp lý” thiêng liêng vượt ra ngoài lý luận đơn thuần của con người. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là công lý là vô nghĩa: “Tôi không làm thiệt hại bạn đâu” (Mt 20,4). Chúa không độc đoán và Người muốn nhìn ta như những người con thông minh. Đó là lý luận mà Người đưa ra “giao dịch” với ta. Những lần khác, lời dạy của Chúa nói rõ rằng ai nhận được nhiều hơn cũng sẽ được đòi hỏi nhiều hơn.
Tất nhiên, Chúa yêu quý những Kitô hữu sống gương mẫu. Nhưng trong lòng Ngài cũng có chỗ cho những người đi lạc và đến sau cũng như những người đi trước. Chúa yêu thương và rộng lượng, không phải vì ta tốt mà vì Ngài tốt. Chúa Giêsu nói: trước hết hãy tìm kiếm nước Chúa... nơi chính mình. Đừng bận tâm đến những gì người khác làm hoặc “họ đến vườn nho muộn như thế nào.”
Thứ Năm - Tuần XX Thường Niên
Mt 22,1-14
Tôma Lê Duy Khang
Tin mừng hôm nay Chúa Giêsu kể dụ ngôn một vị vua mở tiệc cưới cho hoàng tử, và vị vua sai các đầy tớ đi gọi những người đã được mời dự tiệc cưới, nhưng tất cả đều lấy lý do để từ chối. Chúng ta để ý là những người này đã được mời trước rồi, chứ không phải khi tiệc cưới bắt đầu họ mới được mời, nhưng khi các đầy tớ đi nhắc lại, thì họ đều từ chối.
Sau khi họ từ chối thì nhà vua lại sai các đầy tớ đi mời những người khác, bất luận là ai cứ mời vào dự tiệc, và các đầy tớ ra đi mời gặp ai bất luận tốt xấu đều mời vào dự tiệc cưới.
Hình ảnh nhà cua sai đầy tớ đi mời dự tiệc cưới cho chúng ta thấy được điều gì? thưa đó là hình ảnh của Thiên Chúa, và việc con người đã được mời đi dự tiệc là hình ảnh của dân tộc do thái là dân tộc được Chúa chọn trước từ giữa dân ngoại.
Nếu chúng ta để ý sau này khi bàn luận về vấn để cắt bì hay không cắt bì cho những người kitô hữu gốc dân ngoại thì thánh Giacôbê tông đồ đã nói: “Ngay từ đầu, Thiên Chúa đã đoái thương chọn trong các dân ngoại một dân mang danh Người.” (Cv 15,14). Nghĩa là trước đây người do thái cũng là dân ngoại thôi, nhưng được Chúa chọn làm dân riêng của Chúa.
Còn hình ảnh của những người được gọi sau để vào dự tiệc cưới, đó là hình ảnh của mỗi người chúng ta sau này.
Như vậy, dù là người do thái được gọi trước, hay mỗi người chúng ta được gọi sau, thì nguồn gốc trước kia của người do thái, cũng như của mỗi người chúng ta đều là dân ngoại, nhưng được Chúa thương Chúa mời gọi để trở thành dân của Chúa.
Điều này cho chúng ta thấy, chính Chúa là người luôn luôn đi bước trước để đến với con người, còn con người chỉ đáp lại lời mời gọi của Chúa, và việc đáp lại này đó là con người phải thay đổi bản thân của mình để xứng đáng với lời mời gọi của Chúa.
Đọc tiếp tin mừng chúng ta thấy khi những người khách được mời đến dự tiệc, thì nhà vua thấy có một người không mặc y phục lễ cưới, nên hỏi người ấy: “Này bạn, sao bạn không mặc y phục lễ cưới, thì người đó im lặng”, bấy giờ nhà vua mới sai người đuổi người ấy ra khỏi nhà tiệc, nên khi đáp lại lời mời gọi của Chúa, thì phải thay đổi để xứng đáng với lời mời gọi của Chúa.
Có một câu chuyện mang tên Thượng đế và kẻ ăn xin được kể như thế này:
Thượng đế hỏi kẻ ăn xin: “Nếu ta cho cậu 10 triệu đồng, cậu sẽ dùng nó như thế nào?”
Kẻ ăn xin đáp: “Vậy thì tốt quá, tôi có thể mua một chiếc điện thoại!”.
Thượng đế không hiểu, hỏi: “Tại sao lại muốn mua điện thoại?”.
“Tôi có thể dùng điện thoại để liên lạc với các khu vực trong thành phố, nơi nào đông người, tôi có thể tới đó ăn xin”, kẻ ăn xin đáp.
Thượng đế rất thất vọng, lại hỏi: “Nếu ta cho cậu 100 triệu đồng thì sao?”.
Kẻ ăn xin nói: “Vậy thì tôi có thể mua một chiếc xe. Sau này, tôi ra ngoài ăn xin sẽ thuận tiện hơn, nơi xa đến mấy cũng có thể đến được”.
Thượng đế cảm thấy rất bi thương, lần này, ngài nói: “Nếu ta cho cậu 100 tỷ đồng thì sao?”.
Kẻ ăn xin nghe xong, hai mắt phát sáng: “Tốt quá, tôi có thể mua tất cả những khu vực phồn hoa nhất trong thành phố này. Tới lúc đó, tôi có thể đuổi hết những tên ăn mày khác ở lãnh địa của tôi đi, không để họ cướp miếng cơm của tôi nữa”. Thượng đế nghe xong, lẳng lặng bỏ đi.
Đối với mỗi người chúng ta cũng vậy, Chúa ban ơn cho chúng ta, Chúa kêu gọi chúng ta là muốn chúng ta sống tốt để được sống đời đời, chứ không phải muốn chúng ta sống theo lối sống cũ để không có sự sống đời đời. Xin cho mỗi người chúng ta hiểu được điều đó để biết sử dụng những ơn lành Chúa ban mà sống có ích, để có được sự sống đời đời. Amen.
Lm. Giuse Nguyễn Hồng Quân
Tl 11,29-39: Hễ người nào ra khỏi cửa nhà trước hết, tôi sẽ dâng nó làm của lễ toàn thiêu.
Tv 40,8a&9a: Lạy Chúa, này con xin đến, để thực thi ý Chúa.
Mt 22,1-14: Các ngươi gặp bất cứ ai, thì mời vào dự tiệc cưới.
Bài đọc một phản ánh những điều kiện sơ khai và sự kém phát triển về mặt luân lý của thời kỳ các Thẩm phán. Giépthtê, một người thiện chí và là tôi tớ tận tụy của Đức Chúa. Ông đã thề trước trận đánh: “Hễ người nào ra khỏi cửa nhà trước hết, tôi sẽ dâng nó làm của lễ toàn thiêu.” Người đón ông sau khi chiến thắng là con gái ông. Ông đã giữ lời thề.
Trong Phúc âm, tất cả mọi người đều được mời vào Nước Trời dù họ tốt hay xấu. Lời mời của Chúa có thể đến với ta bất cứ lúc nào. Đó là lời mời cá nhân. Không ai có quyền tự vào đó. Chính Chúa đã tìm thấy và nói với ta: “Hãy vào dự tiệc cưới!” Và ta đón nhận lời mời này bằng lời nói và hành động. Ơn cứu độ mở ra cho tất cả mọi người. Vì vậy, ta nên sẵn lòng. Ta phải đáp lại lời mời. Và một khi ta đáp lời, ta nên nhất quán. Ta phải tham gia vào cuộc chiến đấu sinh tồn của Đức Kitô để chống lại sự dữ, để sống với sự sống của Đức Kitô. Sức mạnh để sống cuộc đời Đức Kitô thực sự được ban cho ta trong bàn tiệc Thánh Thể. Ở đó, Chúa chuẩn bị cho ta bữa tiệc cưới hoàng gia. “Lạy Chúa, này con xin đến, để thực thi ý Chúa.”
Thứ Sáu - Tuần XX Thường Niên
Đức Maria Nữ Vương
Lc 1,26-38
Tôma Lê Duy Khang
Hôm nay lễ đức mẹ trinh nữ vương, vậy tước hiệu này muốn cho chúng ta thấy được điều gì?
Thưa cho chúng ta thấy được quyền năng của Thiên Chúa đã ban cho mẹ, chúng ta thấy trong bài tin mừng, khi Thiên Thần truyền tin cho đức mẹ, thì Thiên Thần nói: “Mừng vui lên, hỡi Đấng đầy ân sủng, Đức Chúa ở cùng bà." Nghe lời ấy, bà rất bối rối, và tự hỏi lời chào như vậy có nghĩa gì. Sứ thần liền nói: "Thưa bà Ma-ri-a, xin đừng sợ, vì bà đẹp lòng Thiên Chúa. Và này đây bà sẽ thụ thai, sinh hạ một con trai, và đặt tên là Giê-su. Người sẽ nên cao cả, và sẽ được gọi là Con Đấng Tối Cao. Đức Chúa là Thiên Chúa sẽ ban cho Người ngai vàng vua Đa-vít, tổ tiên Người. Người sẽ trị vì nhà Gia-cóp đến muôn đời, và triều đại của Người sẽ vô cùng vô tận."
Hay trong bài đọc 1 trích sách ngôn sứ Isaia: “Một trẻ thơ đã chào đời để cứu ta, một người con đã được ban tặng cho ta”. Chúng ta thấy, bản văn này không có đề cập nào về người mẹ sinh hạ trẻ thơ ấy.
Hai mệnh đề trên đều ở ‘thụ động cách’ với chủ từ là ‘một trẻ thơ’ hay ‘một người con’. Chính ‘trẻ thơ’ hay ‘người con’ này mới đáng kể trước hết. Người mẹ tuy không được nhắc đến, tuy chỉ là chiếc bóng, song hiện diện một cách khẩn thiết ở đằng sau. Vì có ai được sinh ra mà không phải được sinh ra bởi một người mẹ? Tất cả vinh quang và danh dự mà Đức Maria nhận được, vì thế, gắn liền với mầu nhiệm Chúa Giêsu Ki tô, Con của Mẹ.
Nếu nhìn với cái nhìn bình thường của con người mặc dầu người mẹ chỉ âm thầm lặng lẽ, nhưng những âm thầm lặng lẽ đó lại đem đến thành công sau này.
Cuộc đời của mỗi người chúng ta cũng thế, chúng ta đừng bao giờ suy nghĩ rằng là mình chỉ cần bước một bước là đi đến thành công, nhưng để thành công thì phải đi nhiều bước, bởi nếu không có nhiều bước đi thì làm sao mà đưa đến thành công được, hoặc nếu một bước mà người ta đưa chúng ta lên thành công, thì có chắc là chúng ta giữ được thành công đó hay không?
Có một CÂU CHUYỆN mang tên THIÊN LÝ MÃ CHỜ THỜI… được chia sẻ như thế này, như một minh họa cho chúng ta.
Có một con thiên lý mã trẻ tuổi, đang đợi Bá Nhạc (là người sành về ngựa, nhìn là biết được đâu là thiên lý mã) đến phát hiện ra nó.
- Thương gia đến, nói: “Bạn sẵn lòng đi theo tôi không?”
Ngựa lắc đầu nói: “Tôi là thiên lý mã, sao có thể đi theo thương gia vận chuyển hàng hóa được?”
- Binh lính đến, nói: “Bạn có muốn đi theo tôi không?”
Ngựa lắc đầu nói: “Tôi là thiên lý mã, một binh sĩ bình thường sao có thể phát huy hết khả năng của tôi?”
- Thợ săn đến, nói: “Bạn sẵn sàng đi theo tôi không?”
Ngựa lắc đầu nói: “Tôi là thiên lý mã, sao có thể đi theo hầu thợ săn?”
Ngày qua ngày, năm qua năm, con ngựa vẫn chưa tìm được cơ hội lý tưởng cho mình.
Rồi một ngày, khâm sai đại thần phụng mệnh đến nhân gian tìm kiếm thiên lỹ mã. Thiên lý mã gặp được khâm sai đại thần, nói: “Tôi chính là thiên lý mã mà ông muốn tìm.”
Khâm sai hỏi: “Bạn có thông thuộc đường đi trên đất nước chúng ta không?”, Ngựa lắc đầu.
“Bạn đã từng ra trận, có kinh nghiệm tác chiến chưa?”, Ngựa lắc đầu
Khâm sai lại hỏi: “Tôi có thể dùng bạn vào việc gì?”
Ngựa trả lời: “Tôi có thể một ngày đi được một nghìn dặm, một đêm đi được 800 dặm”
Khâm sai đại thần cho ngựa chạy thử một đoạn đường. Ngựa cố gắng hết sức chạy tiến lên phía trước, nhưng chỉ được vài bước nó đã thở hồng hộc, mồ hôi chảy đầm đìa.
“Bạn già rồi, không dùng được!”, nói xong khâm sai liền bỏ đi.
Xin cho chúng ta hiểu được như vậy, để biết đầu tư cho cuộc đời của mình những gì là cần thiết nhất, vì chính những điều đó sẽ là những bước tiến giúp ta thành công, giúp ta thành thiên lý mã. Amen.
Lm. Giuse Nguyễn Hồng Quân
Is 9,1-6: Một người con đã được ban tặng cho ta.
Tv 113,2: Nguyện danh Chúa được chúc tụng, từ bây giờ và cho đến muôn đời.
Lc 1,26-38: Này đây bà sẽ thụ thai, sinh hạ một con trai.
Giáo hội tôn kính tước hiệu Đức Maria Nữ Vương cách đặc biệt bởi vì, trong tất cả các mầu nhiệm của cuộc đời Đức Maria, Mẹ rất gần gũi với Chúa Giêsu. Do đó, Mẹ chia sẻ vương quyền của Chúa Giêsu. Vào thế kỷ IV, Thánh Ephrem đã gọi Đức Maria là Nữ Vương, sau đó nhiều Giáo phụ và Tiến sĩ Hội Thánh tiếp tục dùng tước hiệu này. Có rất nhiều lời cầu xin với địa vị Nữ vương của Mẹ.
Trong các sách Phúc âm, Mẹ không phải là một nữ hoàng trên Trái đất. Kinh thánh đề cập đến nhiều điều kỳ diệu và bình thường nơi Mẹ: Chúa Giêsu nhập thể trong cung lòng của Maria, Con Thiên Chúa sinh ra, lớn lên, sứ vụ công khai, chịu đau khổ, chịu chết, v.v... Mẹ chịu đau khổ vì Chúa Giêsu hơn bất cứ người phụ nữ nào. Cuộc sống của Mẹ đầy thử thách nhưng đầy ơn phúc. Mẹ nói 'xin vâng' và chấp nhận mọi ý muốn của Chúa. Mẹ đã sẵn sàng lên đường thăm viếng, giúp đỡ bà Êlisabét, chăm sóc những người cần đến ở Cana, theo Chúa Giêsu trên đồi Canvê, và được hiện diện với Chúa trên thiên quốc. Hy vọng rằng ta có thể noi gương Mẹ, suy niệm Lời Chúa và xin Mẹ chuyển cầu cho ta bằng những tâm tình trong kinh Kính Mừng, Magnificat, và nhất là kinh Lạy Nữ Vương. “Nguyện danh Chúa được chúc tụng, từ bây giờ và cho đến muôn đời.”
Thứ Bảy - Tuần XX Thường Niên
Mt 23,1-12
Tôma Lê Duy Khang
Ở câu cuối của trang tin mừng hôm nay Chúa Giêsu nói với dân chúng và các môn đệ: “Hễ ai tự nhắc mình lên, sẽ bị hạ xuống, và ai tự hạ mình xuống sẽ được nâng lên”.
Nếu chúng ta để ý thì không chỉ có hôm nay Chúa Giêsu mới dạy bài học về sự khiêm nhường mà trước đó Chúa Giêsu cũng có nói, chẳng hạn như khi các môn đệ hỏi Chúa Giêsu ai là người lớn nhất trong Nước Trời, thì Chúa Giêsu liền gọi một em nhỏ đến, đặt vào giữa các ông và bảo: "Thầy bảo thật anh em: nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời. "Vậy ai tự hạ, coi mình như em nhỏ này, người ấy sẽ là người lớn nhất Nước Trời. (Mt 18,2-4).
Chúng ta để ý câu nói của Chúa Giêsu, “Tự nhắc mình lên, tự hạ mình xuống” nghĩa là nguyên nhân xuất phát từ phía của mình, và hiệu quả của nó sẽ đi theo sau, tùy vào việc mình tự nâng mình lên, hay tự hạ mình xuống.
Vậy ai sẽ nâng chúng ta lên và ai hạ chúng ta xuống khi chúng ta tự nhắc mình lên hay khi chúng ta tự hạ mình xuống? thưa chính là Chúa.
Chính Chúa Giêsu cũng được Chúa Cha tôn lên khi Ngài hạ mình xuống: “Cũng vậy, không phải Đức Ki-tô đã tự tôn mình làm Thượng Tế, nhưng là Đấng đã nói với Người: Con là Con của Cha, ngày hôm nay Cha đã sinh ra Con, như lời Đấng ấy đã nói ở một chỗ khác: Muôn thuở, Con là Thượng Tế theo phẩm trật Men-ki-xê-đê.” (Dt 5,5-6).
Trong câu chuyện hai người lên đền thờ cầu nguyện là một minh họa cho chúng ta, một người thuộc nhóm Pha-ri-sêu, còn người kia làm nghề thu thuế. Người Pha-ri-sêu đứng thẳng, nguyện thầm rằng: "Lạy Thiên Chúa, xin tạ ơn Chúa, vì con không như bao kẻ khác: tham lam, bất chính, ngoại tình, hoặc như tên thu thuế kia. Con ăn chay mỗi tuần hai lần, con dâng cho Chúa một phần mười thu nhập của con. Còn người thu thuế thì đứng đằng xa, thậm chí chẳng dám ngước mắt lên trời, nhưng vừa đấm ngực vừa thưa rằng: "Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi. Tôi nói cho các ông biết: người này, khi trở xuống mà về nhà, thì đã được nên công chính rồi; còn người kia thì không. Vì phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên." (Lc 18, 10-14).
Hiểu được như thế, chúng ta thấy khi chúng ta tự nâng mình lên, muốn mình hơn người khác, thì khi đó là chính chúng ta đang tự hạ chúng ta xuống lúc nào mà chúng ta không hay biết. Nên chúng ta hãy xin Chúa ban cho chúng ta ơn khiêm nhường vừa đủ, biết nghĩ tới anh em của mình, thì điều thiện lành sẽ đến với chúng ta. Amen.
Lm. Giuse Nguyễn Hồng Quân
R 2,1-3.8-11;4,13-17: Chúa không nỡ để cho bà thiếu kẻ nối dòng. Đó là thân phụ của Isai, cha của Đavít.
Tv 128,4: Đó là ơn phúc lộc dành để cho người biết tôn sợ Chúa.
Mt 23,1-12: Họ nói mà không làm.
Ruth đã đón nhận đường lối cuộc sống từ người chồng Do Thái đã qua đời của bà. Để rồi bà được nhận làm con dân của Chúa. Từ gương của bà, ta thấy Chúa ban phúc cho ai biết kính sợ Người. Trong Phúc âm, những lời của Chúa Giêsu giúp ta suy nghĩ: “những gì họ nói với các ngươi, các ngươi hãy làm và tuân giữ, nhưng đừng noi theo hành vi của họ: vì họ nói mà không làm.”
Chúa ghê tởm sự giả tạo và đạo đức giả, đặc biệt là ở các nhà lãnh đạo tôn giáo. Các luật sĩ đã phục vụ như những người thầy của Israel trong thời kỳ lưu đày, khi chức tư tế đang suy yếu. Nhưng sau đó, họ đã dần dần biến đời sống tôn giáo thành một hệ thống quan sát phức tạp về trí tuệ, tính pháp lý và theo đẳng cấp, điều mà họ không thực hành đầy đủ. Những người Pharisêu ngoan đạo đã tự hào và hãnh diện trước mặt Chúa. Vì sự kiêu hãnh này, họ thiếu thần khí sự thật và sự khiêm tốn để cởi mở với các kế hoạch của Chúa.
Mỗi ngày mới đến là cơ hội cho ta cảm tạ tình Chúa thương. Ta không làm gì để có được sự sống này. Dù ngày mai có ra sao thì ngay hiện tại, sống lòng hiếu kính và khiêm nhường để đón nhận ý Chúa như bà Ruth.