02/03/2025
350
Suy niệm hằng ngày_ Tuần VIII Thường Niên







 

 

 


 

CHÚA NHẬT VIII THƯỜNG NIÊN - C

(Hc 27,4-71Cr 15,54-58Lc 6,39-45)

Tôma Lê Duy Khang 

Bài đọc 1 trích sách Huấn ca có nói: “Đừng ca tụng người nào trước khi nghe người ấy nói, vì lời nói là sự thử thách của con người” nghĩa là làm sao?

Nghĩa là khi con người nói một lời nào đó thì lời đó không phải là lời nói gió bay, nhưng có giá trị trước mặt người khác, nói theo kiểu kinh thánh là lòng đây miệng mới nói ra, vì lời nó cho biết ý hướng của người đó là như thế nào, và nhiều khi người ta nói vui: Anh có quyền không nói, nhưng những lời anh nói sẽ là bằng chứng trước tòa”, lời nói quan trọng.

Nên để ý khi thẩm vấn trong thánh lễ phong chức, khi thẩm vấn đôi hôn nhân thì họ phải trả lời có, hoặc là không để cho người khác biết ý hướng của mình như thế nào.

Khi hỏi có tự do không, mà trả lời không có tự do thì làm sao mà cử hành bí tích hôn phối, hay có đón nhận con cái mà Chúa sẽ ban và giáo dục chúng theo luật Chúa Kito và hội thánh không, mà trả lời không, thì làm sao cử hành bí tích…

Nếu đọc ngược trở lại đoạn trên của sách huấn ca, thì tác giả nói: “Xem trái liền biết cây thế nào, thì nghe lời nói cũng biết tư tưởng lòng người như thế ấy”.

Trong bài tin mừng Chúa Giêsu cũng nói: “Không có cây nào tốt mà lại sinh quả sâu, cũng chẳng có cây nào sâu mà lại sinh quả tốt. Thật vậy, xem quả thì biết cây. Ở bụi gai, làm sao bẻ được vả, trong bụi rậm, làm gì hái được nho! Người tốt thì lấy ra cái tốt từ kho tàng tốt của lòng mình; kẻ xấu thì lấy ra cái xấu từ kho tàng xấu. Vì lòng có đầy, miệng mới nói ra.”

Nhưng nếu đào sâu thì chúng ta thấy mặc dầu lời nói cho biết tư tưởng của con người, nhưng có thể nào cố định con người chỉ vì một vài lời nói hay không? Thưa không, vì tuy rằng lời nói xác định ý hướng của con người ngay lúc đó, nhưng con người có thể thay đổi, cái cây xấu cũng có thể cải tạo được, thì con người cũng có thể cải tạo được.

Chúng ta hãy nhớ trong kinh thánh có kể câu chuyện cây vả không ra trái: “Người kia có một cây vả trồng trong vườn nho mình. Bác ta ra cây tìm trái mà không thấy, nên bảo người làm vườn: "Anh coi, đã ba năm nay tôi ra cây vả này tìm trái, mà không thấy. Vậy anh chặt nó đi, để làm gì cho hại đất? Nhưng người làm vườn đáp: "Thưa ông, xin cứ để nó lại năm nay nữa. Tôi sẽ vun xới chung quanh, và bón phân cho nó. May ra sang năm nó có trái, nếu không thì ông sẽ chặt nó đi." (Lc 13, 6-9).

Hay câu chuyện về người cha có hai người con, để cho thấy con người có thể thay đổi, mặc dầu ban đầu là nói như vậy: “Một người kia có hai con trai. Ông ta đến nói với người thứ nhất: "Này con, hôm nay con hãy đi làm vườn nho." Nó đáp: "Con không muốn đâu! "Nhưng sau đó, nó hối hận, nên lại đi. Ông đến gặp người thứ hai, và cũng bảo như vậy. Nó đáp: "Thưa ngài, con đây! " nhưng rồi lại không đi.” (Mt 21,28-30).

Nên chúng ta thấy mặc dầu lời nói, mặc dầu hành động có thể đánh giá một con người, nhưng không thể đánh giá con người một cách tuyệt đối, mà đánh giá tương đối thôi.

Nói như vậy không phải là mình muốn nói gì thì nói, nhưng khi nói thì phải cẩn trọng lời nói của mình, bởi vì chính lúc mình nói nó có thể ảnh hưởng đến chính mình, hoặc là nó sẽ ảnh hưởng đến người mà mình nói, mặc dầu biết rằng sau này mình có thể sửa sai được, sửa sai cho chính mình, hoặc sửa sai cho người khác như ông dakeu: “tôi xin bán tất cả tài sản mình có mà cho người nghèo, còn tôi làm thiệt hại ai điều gì, thì xin đền gấp bốn”, nhưng có những điều mà mình không thể sửa sai được cho người khác, vì lời nói của mình.

Một đêm lạnh giá, một tỷ phú gặp một ông già nghèo khó bên ngoài. Vị tỷ phú hỏi ông ta: "ông không cảm thấy lạnh khi ra ngoài và không mặc áo khoác sao?"

Ông già trả lời: "Tôi không có áo khoác nhưng tôi đã quen với điều đó. "Vị tỷ phú đáp: “Hãy đợi tôi. Tôi sẽ vào nhà ngay bây giờ và mang cho bạn một cái áo khoác".

 Người đàn ông tội nghiệp vô cùng hạnh phúc và nói rằng ông ta sẽ đợi ông ta. Vị tỷ phú bước vào nhà nhưng đột nhiên lại có công việc và bận rộn ở đó rồi quên mất người đàn ông tội nghiệp.

Sáng ra vị tỷ phú nhớ đến ông già đáng thương đó và ra ngoài tìm kiếm thì thấy ông đã chết vì lạnh, trước khi chết ông già đã viết lại 1 câu cuối trên tờ giấy trước khi chết: "Khi tôi không có quần áo ấm, tôi có đủ sức mạnh để chống lại cái lạnh vì tôi đã quen với điều đó. Nhưng khi ngài hứa giúp tôi, tôi đã tin vào lời hứa của ngài và điều đó đã lấy đi sức mạnh phản kháng lại cái lạnh của tôi. "

Xin cho mỗi người chúng ta biết cẩn trọng lời nói của mình, để lời nói của chúng ta đúng là hoa quả đích thực từ chính con người thật của mình phát ra, chứ không phải là lời nói gió bay, chứ không phải là lời nói chỉ mang tính tương đối. Amen.

 

Thứ Hai - Tuần VIII Thường Niên

Mc 10,17-27

Tôma Lê Duy Khang 

Tin mừng hôm nay trình bày cho chúng ta thấy được sự khôn ngoan của anh thanh niên, đó là khi anh đến hỏi Chúa Giêsu làm thế nào để có được sự sống đời đời, và khi Chúa Giêsu chỉ cho anh thấy là không chỉ giữ các điều răn, mà còn phải bán tất cả tài sản mà cho người nghèo, thì anh buồn bã, sa sầm nét mặt và bỏ đi, nghĩa là anh ta không giữ được sự khôn ngoan ban đầu.

Nếu so sánh hình anh anh thanh niên này với hình ảnh của ba nhà khôn ngoan thông thái đi tìm hài như Giêsu thì thấy anh thanh niên này thua xa.

Tin mừng Mattheu thuật lại: “Khi Chúa Giêsu ra đời tại Bê-lem, miền Giu-đê, thời vua Hê-rô-đê trị vì, có mấy nhà chiêm tinh từ phương Đông đến Giê-ru-sa-lem, và hỏi: "Đức Vua dân Do-thái mới sinh, hiện ở đâu? Chúng tôi đã thấy vì sao của Người xuất hiện bên phương Đông, nên chúng tôi đến bái lạy Người." Nghe tin ấy, vua Hê-rô-đê bối rối, và cả thành Giê-ru-sa-lem cũng xôn xao. Nhà vua liền triệu tập tất cả các thượng tế và kinh sư trong dân lại, rồi hỏi cho biết Đấng Ki-tô phải sinh ra ở đâu. Họ trả lời: "Tại Bê-lem, miền Giu-đê, vì trong sách ngôn sứ, có chép rằng: "Phần ngươi, hỡi Bê-lem, miền đất Giu-đa, ngươi đâu phải là thành nhỏ nhất của Giu-đa, vì ngươi là nơi vị lãnh tụ chăn dắt Ít-ra-en dân Ta sẽ ra đời." Bấy giờ vua Hê-rô-đê bí mật vời các nhà chiêm tinh đến, hỏi cặn kẽ về ngày giờ ngôi sao đã xuất hiện. Rồi vua phái các vị ấy đi Bê-lem và dặn rằng: "Xin quý ngài đi dò hỏi tường tận về Hài Nhi, và khi đã tìm thấy, xin báo lại cho tôi, để tôi cũng đến bái lạy Người." Nghe nhà vua nói thế, họ ra đi. Bấy giờ ngôi sao họ đã thấy ở phương Đông, lại dẫn đường cho họ đến tận nơi Hài Nhi ở, mới dừng lại. Trông thấy ngôi sao, họ mừng rỡ vô cùng. Họ vào nhà, thấy Hài Nhi với thân mẫu là bà Ma-ri-a, liền sấp mình thờ lạy Người. Rồi họ mở bảo tráp, lấy vàng, nhũ hương và mộc dược mà dâng tiến. Sau đó, họ được báo mộng là đừng trở lại gặp vua Hê-rô-đê nữa, nên đã đi lối khác mà về xứ mình.” (Mt 2, 1-12).

Tin mừng cho chúng ta thấy ba nhà khôn ngoan thông thái, phải bỏ công sức để theo dõi thiên tượng để tìm ra dấu vết vua dân do thái, rồi thời gian các ông tìm kiếm cũng là khoảng thời gian dài, cũng hai ba năm, bởi vì sau khi các ông không trở về thì Hêrode sai người đi giết các trẻ em từ hai tuổi trở xuống, rồi khi mất dấu ngôi sao thì vào hoàng cung tìm kiếm, hỏi thăm cuối cùng đã tìm được hài nhi Giêsu.

Nên chúng ta thấy để có thể giữ được sự khôn ngoan cần phải có sự kiên trì, cần phải từ bỏ những ý riêng, nếu không thì sẽ không giữ được sự khôn ngoan, giống như anh thanh niên giàu có, ban đầu rất khôn ngoan, nhưng không giữ được sự khôn ngoan, vì còn sống theo ý riêng của mình.

Xin Chúa cho chúng ta biết kiên trì, biết từ bỏ ý riêng để có được sự khôn ngoan mà sống theo ý muốn của Chúa. Amen.




Lm. Giuse Nguyễn Hồng Quân

Hc 17,24-29: Hãy trở về cùng Đấng Tối Cao và nhận biết lòng lân tuất của Thiên Chúa.

Tv 32:11a: Hỡi những người công chính, hãy vui lên trong Chúa, hãy nhảy mừng.

Mc 10,17-27: Hãy đi bán những gì anh có, rồi hãy đến theo tôi.

Các bài đọc hôm nay nhắc nhở chúng ta về hai khía cạnh thiết yếu của đức tin: sự hoán cải và sự không dính bén của cải.

Trong sách Huấn Ca, ta nghe thấy tiếng gọi cấp bách để trở về với Chúa và theo đường lối của Ngài. Bất kể ta có thể đã đi lạc xa đến đâu, lòng thương xót của Ngài luôn mở ra cho những ai ăn năn, hối cải.

Thánh vịnh 32 mời gọi những người công chính vui mừng trong Chúa. Niềm vui đích thực không đến từ sự giàu có hay địa vị mà đến từ việc sống hòa hợp với ý muốn của Chúa.

Trong Phúc âm, Chúa Giêsu thách thức người thanh niên giàu có: “Hãy đi bán những gì anh có, rồi hãy đến theo tôi.” Người thanh niên buồn bã bỏ đi vì anh ta quá gắn bó với của cải của mình. Chúa Giêsu dạy ta rằng môn đệ đích thực đòi hỏi phải tách biệt khỏi những thứ trần tục và tin tưởng hoàn toàn vào Chúa.

Chúng ta đừng để bất cứ điều gì - sự giàu có, sự thoải mái hay lòng kiêu hãnh - ngăn cản chúng ta theo Chúa Kitô. Chỉ một mình Ngài là kho báu lớn nhất của ta. Chúng ta cầu nguyện, lạy Chúa, xin giúp chúng con hướng về Chúa với tấm lòng chân thành và tin tưởng vào Chúa trên hết mọi sự. Amen.



Thứ Ba - Tuần VIII Thường Niên

Mc 10,28-31

Tôma Lê Duy Khang 

Tin mừng hôm nay trình bày cho chúng ta thấy việc Phêrô hỏi Chúa Giêsu: “Thầy coi, phần chúng con, chúng con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy! " Chúa Giêsu đáp: "Thầy bảo thật anh em: Chẳng hề có ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, mẹ cha, con cái hay ruộng đất, vì Thầy và vì Tin Mừng, mà ngay bây giờ, ở đời này, lại không nhận được nhà cửa, anh em, chị em, mẹ, con hay ruộng đất, gấp trăm, cùng với sự ngược đãi, và sự sống vĩnh cửu ở đời sau.”

Câu trả lời của Chúa Giêsu cho chúng ta thấy Thiên Chúa không chỉ thưởng phạt con người ở đời này, nhưng còn thưởng phạt con người ở đời sau nữa.

Trong cuộc sống, chúng ta thường bị cơn cám dỗ là chỉ nghiêng chiều về một phía là làm sao để hưởng được hạnh phúc ở đời này mà không nghĩ đến đời sau.

Trong tin mừng có kể câu chuyện: "Có một nhà phú hộ kia, ruộng nương sinh nhiều hoa lợi, mới nghĩ bụng rằng: "Mình phải làm gì đây? Vì còn chỗ đâu mà tích trữ hoa mầu! Rồi ông ta tự bảo: "Mình sẽ làm thế này: phá những cái kho kia đi, xây những cái lớn hơn, rồi tích trữ tất cả thóc lúa và của cải mình vào đó. Lúc ấy ta sẽ nhủ lòng: hồn ta hỡi, mình bây giờ ê hề của cải, dư xài nhiều năm. Thôi, cứ nghỉ ngơi, cứ ăn uống vui chơi cho đã! Nhưng Thiên Chúa bảo ông ta: "Đồ ngốc! Nội đêm nay, người ta sẽ đòi lại mạng ngươi, thì những gì ngươi sắm sẵn đó sẽ về tay ai? Ấy kẻ nào thu tích của cải cho mình, mà không lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa, thì số phận cũng như thế đó." Lc 12, 16-21).

Hay ngược lại, chỉ lo lắng cho đời sau, mà bỏ bê đời sống hiện tại, thì cũng không được. Chúng ta hãy nhớ lại sự kiện khi Chúa Giếsu về trời thì các môn đệ đứng đăm đăm nhìn trời, khi có hai người đàn ông đứng bên cạnh và nói: "Hỡi những người Ga-li-lê, sao còn đứng nhìn lên trời? Đức Giê-su, Đấng vừa lìa bỏ các ông và được rước lên trời, cũng sẽ ngự đến y như các ông đã thấy Người lên trời." (Cv 1, 11). Nghĩa là phải trở về với bổn phận trần thế của mình.

Nên chúng ta cần có sự quân bình vừa lo cho đời sống đời này, vừa lo cho đời sống đời sau, mà đời sống ngày sau được đặt nền tảng trên đời sống của đời này. Và chúng ta phải ý thức rằng Chúa không chỉ thưởng phạt ở đời này, mà Chúa còn thưởng phạt ở đời sau nữa, nếu như ở đời này thì chúng ta còn có cơ hội để sửa sai để mình có thể được thưởng sau khi bị phạt, nhưng trong ngày sau hết chúng ta sẽ không còn cơ hội, nên hãy biết tận dụng cơ hội đời này, để chuẩn bị cho đời sau. Amen.




Lm. Giuse Nguyễn Hồng Quân

Hc 35,1-12: Gắn bó với lệnh truyền là dâng lễ kỳ an.

Tv 50:23b: Ai sống đời hoàn hảo, Ta cho hưởng ơn cứu độ Chúa Trời.

Mc 10,28-31: Anh em nhận được gấp trăm ở đời này cùng với sự ngược đãi, và sự sống vĩnh cửu ở đời sau.

Lời Chúa hôm nay mời gọi ta suy ngẫm về ý nghĩa của việc dâng hiến hy sinh thực sự cho Chúa và phần thưởng của người môn đệ.

Trong sách Huấn Ca, ta nghe việc tuân giữ luật Chúa là một lễ vật lớn. Sự thờ phượng thực sự là về những hy sinh bên ngoài và sống một cuộc sống vâng phục, công bằng và yêu thương. Lòng trung thành trong cuộc sống hàng ngày là món quà tốt nhất mà ta có thể dâng lên Chúa.

Thánh vịnh nhắc nhở rằng quyền năng cứu độ của Chúa được mặc khải cho những người ngay thẳng. Những ai bước đi trong sự công chính sẽ trải nghiệm sự hiện diện và phúc lành của Ngài.

Trong Phúc âm, Phêrô nhắc Chúa Giêsu rằng các môn đệ đã từ bỏ mọi thứ để theo Ngài. Chúa Giêsu đảm bảo với họ rằng những ai hy sinh vì Vương quốc sẽ nhận được gấp trăm lần trong cuộc sống này - mặc dù có nhiều thách thức - và sự sống vĩnh cửu ở thế giới bên kia. Điều này có nghĩa là việc lựa chọn Chúa Kitô có thể đi kèm với đau khổ, nhưng ân sủng và phần thưởng của Ngài vượt xa mọi mất mát trần gian.

Đi theo Chúa Giêsu đòi hỏi sự tin tưởng và cam kết. Người môn đệ thực sự là từ bỏ vật chất và đặt Chúa lên hàng đầu trong mọi sự. Nếu ta sống với lòng trung thành và sự hào phóng, Chúa sẽ ban phúc cho ta thật dồi dào - không chỉ trong cuộc sống này mà còn cho đến muôn đời.

 


 

Thứ Tư - Lễ Tro

Mt 6,1-6.16-18

Tôma Lê Duy Khang 

Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi, để một mai vươn hình hài lớn dậy, đây là những ca từ trong lời bài hát Cát Bụi của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, chúng ta thấy những ca từ này rất phù hợp với giáo lý công giáo của chúng ta.

Trong ngày lễ tro, chúng ta xức tro để ý thức thân phận bụi tro của mình: “Thân cát bụi sẽ trở về cát bụi”.

Nhưng chúng ta biết bụi tro theo Trịnh Công Sơn, không phải là bụi tro vô danh, không có giá trị, nhưng là bụi tro có giá trị, một hạt bụi có danh, một hạt bụi tuyệt vời: “Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi, Để một mai vươn hình hài lớn dậy, Ôi cát bụi tuyệt vời, Mặt trời soi một kiếp rong chơi.”

Nếu nhìn với cái nhìn đức tin thì chúng ta là những hạt bụi còn có giá trị hơn nữa, cái tuyệt vời đó còn xa hơn nữa, chúng ta hãy nhớ lại khi Thiên Chúa tạo dựng hai ông bà nguyên tổ, sách Sáng Thể thuật lại: “ĐỨC CHÚA là Thiên Chúa lấy bụi từ đất nặn ra con người, thổi sinh khí vào lỗ mũi, và con người trở nên một sinh vật. Rồi ĐỨC CHÚA là Thiên Chúa trồng một vườn cây ở Ê-đen, về phía đông, và đặt vào đó con người do chính mình nặn ra.” (St 2, 7-8). Nghĩa là chúng ta là những hạt bụi có sinh khí, chứ không phải là những hạt bụi vô hồn vô cảm, nên hạt bụi này vô cùng tuyệt vời.

Nếu nhìn dưới cái nhìn của Tân Ước, cái nhìn khi Chúa Giêsu xuống thế làm người, Chúa Giêsu xuống thế làm người, khi Ngài mang thân phận con người, Ngài cũng ví như hạt bụi thôi: “Đức Giê-su Ki-tô, vốn dĩ là Thiên Chúa mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân sống như người trần thế. Người lại còn hạ mình, vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên cây thập tự.” (Pl 2,6-8).

Nên hạt bụi của chúng ta càng có giá trị hơn nữa, vì nằm trong quỹ đạo yêu thương của Thiên Chúa, Chúa xuống thế làm người để cứu độ con người: “Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban con một của Ngài”.

Nhất là khi Chúa Giêsu biến hình trên núi, để cho chúng ta thấy được giá trị của hạt bụi Giêsu, biến hình để nâng đỡ đức tin của các hạt bụi khác, nên những hạt bụi khác có một tương lai, cũng có thể trở thành những viên ngọc.

Nên hôm nay lễ tro, một mặt chúng ta ý thức thân phận tro bụi của mình để ăn năn sám hối trở về với Chúa, nhưng cũng ý thức giá trị tro bụi của chúng ta, chúng ta có giá trị, chứ chúng ta không phải là hạt bụi vô danh, để cố gắng vươn lên sống tốt lành thánh thiện, để cuộc đời của chúng ta gắn kết với Chúa Giêsu, để cuộc đời của chúng ta có được giá trị thật sự. Amen.




Lm. Giuse Nguyễn Hồng Quân

Ge 2,12-18: Hãy xé tâm hồn chứ đừng xé áo các ngươi.

Tv 51,3a: Lạy Chúa, nguyện thương con theo lòng nhân hậu Chúa.

2 Cr 5, 20–6, 2: Hãy làm hoà cùng Chúa đi. Bây giờ là cơ hội thuận tiện.

Mt 6,1-6.16-18: Cha ngươi, Đấng thấu suốt mọi bí ẩn, sẽ trả công cho ngươi.

Thứ Tư Lễ Tro có nhiều hoạt động gợi nhớ về thân phận, bổn phận của con người trong mối tương quan với Chúa, với tha nhân và kể cả với chính bản thân mình. Trước hết là Thánh lễ Tro. Qua việc xức tro, chúng ta được nhắc nhớ rằng, “Hỡi người hãy nhớ mình là tro bụi và sẽ trở về bụi tro.” Thiên Chúa đã tạo dựng con người từ bùn đất, thổi sinh khí cho sống một khoảng thời gian trên đời, rồi sẽ quy hồi cố hương, nơi mà mình phát xuất ra. Có người sẽ nói là họ được cha mẹ sinh ra với hình hài của trẻ sơ sinh chứ không phải bằng bùn đất, nhưng kết cục thì sao? Sau cái chết, thân xác sẽ an tang vào lòng đất, hay là hỏa táng thành tro.

Nhận ra sự hữu hạn và vô thường của kiếp người để sống đàng hoàng trong các mối liên hệ. Bởi khi thân xác rã tan thì chỉ còn linh hồn ở lại. Những gì thuộc về thế giới này không ai mang theo được. Do đó, việc cần phải làm để có thể lưu giữ linh hồn trong tình yêu và sự xót thương của Chúa là cầu nguyện thành tâm, ăn năn thống hối lỗi lầm, làm hòa cùng Thiên Chúa, ăn chay, bố thí… Lời Chúa đã dạy ta cách tỏ tường.


 

Thứ Năm - Sau lễ tro

Lc 9,22-25

Tôma Lê Duy Khang 

Tin mừng hôm nay Chúa Giêsu mời gọi mỗi người chúng ta muốn theo Chúa phải từ bỏ chính mình vác thập giá mà theo Chúa.

Nhưng để từ bỏ mọi sự, kể cả chính mình thì chúng ta phải làm gì? Thưa cần phải có tình yêu, nếu không có tình yêu sẽ không từ bỏ được, ngay cả của cải không bỏ được huống chi là từ bỏ chính con người của mình để sống cho Chúa.

Chúng ta hãy nhớ có anh thanh niên đến hỏi Chúa Giêsu làm thế nào để có được sự sống đời đời, thì ngoài việc Chúa nói phải giữ luật, Chúa còn nói thêm là phải bán tất cả mọi sự đem cho người nghèo thì hãy đến theo Ta lúc đó mới có sự sống đời đời, nhưng anh thanh niên không thực hiện được, anh buồn rầu bỏ đi, nên chúng ta thấy những thứ bên ngoài không bỏ được huống chi là từ bỏ chính mình.

Nên để có thể từ bỏ, thì phải có tình yêu, có tình yêu chúng ta sẽ làm được tất cả.

Người ta kể về một người đạo đức nọ như sau:

Trong một cơn bệnh thập tử nhất sinh, chỉ còn một phương thế duy nhất có thể hy vọng cứu sống bà đó là tiến hành cuộc giải phẫu.

Người đàn bà chấp nhận cuộc giải phẫu, bà yêu cầu cho con trai bà được chứng kiến giờ phút đau khổ của bà.

Vào thời buổi mà thuốc tê mê chưa có, thì bệnh nhân thường phải trải qua những cơn đau khủng khiếp.

Mặc dù đau đớn vô cùng, nhưng người đàn bà vẫn cứ cắn răng chịu đựng.

Nhưng đến cuối giờ mổ, khi các y sĩ chạm đến gần tim, người đàn bà rùng mình kêu lên: "Lạy Chúa tôi".

Chứng kiến cảnh đau đớn của người mẹ, người con trai không làm chủ được những cảm xúc, anh đã buột miệng thốt lên những lời phàn nàn phạm đến Chúa.

Lúc bấy giờ người mẹ liền nghiêm nghị bảo con: "Con ơi, con hãy im đi, con làm mẹ đau đớn hơn các bác sĩ này nhiều. Con đã làm sỉ nhục Ðấng đã ban sức mạnh và an ủi mẹ".

Nói xong, bà ta mở bàn tay ra, và giơ cho mọi người xem một tượng chuộc tội nhỏ bà nắm chặt trong tay suốt giờ mổ.

Và đó chính là thứ thuốc tê mê đã xoa dịu cơn đau đớn của bà.

Sau mấy tháng quằn quại trong đớn đau, người đàn bà đã yên nghỉ trong Chúa.

Trước khi lìa đời, bà đã trao lại cho cậu con trai tượng ảnh chuộc tội và căn dặn: "Con hãy giữ lấy tượng chuộc tội này. Ðây sẽ là niềm an ủi của con".

Xin Chúa cho mỗi người chúng ta có được tình yêu, yêu Chúa và yêu tha nhân để sẵn sàng từ bỏ mọi sự đi theo Chúa, sẵn sàng yêu thương anh chị em của mình. Amen.




Lm. Giuse Nguyễn Hồng Quân

Đnl 30,15-20: Hôm nay tôi đề nghị với anh em về sự chúc lành và sự chúc dữ.

Tv 1: Phúc thay người đặt niềm tin cậy vào Chúa (Tv 40,5a).

Lc 9,22-25: Ai bỏ mạng sống mình vì Ta, sẽ được sống.

Ngay sau thứ Tư Lễ Tro, Lời Chúa tiếp tục nhắc nhở về sự hữu hạn của thân xác và sự sống đời sau. Sống ở đời này thế nào thì sẽ có kết quả ở đời sau cách tương xứng. Môsê giãi bày với dân chúng về sự sống và sự chết, sự hạnh phúc và bất hạnh. Để có được hạnh phúc thật sự bên Chúa thì hãy yêu mến Chúa, hãy đi trong đường lối Người và tuân giữ các giới răn, những lề luật và các huấn lệnh của Người. Còn Chúa Giêsu dạy các môn đệ: “Ai muốn theo Ta, hãy bỏ mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo Ta. Vì chưng, ai muốn giữ mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai mất mạng sống vì Ta, sẽ được sống.” Đó là đường thập giá mà cũng là đường dẫn đến vinh quang.

Những lời dạy trên đòi hỏi người ta phải quên mình mà dành trọn tình cho Chúa và anh chị em mình. Chính Chúa Giêsu đã vì vâng lời và yêu thương mà phải chịu đau khổ, chết, nhưng rồi Ngài sống lại. Theo Chúa, ta cũng từ bỏ chính mình, vác thập giá, bước theo Thầy Giêsu, tuân giữ các giới răn, lề luật, và lời dạy của Chúa là những việc cần phải thực hiện ngay trong khi còn sống. Mà làm như vậy đòi hỏi người ta bớt tìm lời lãi ở thế gian để chăm lo phần linh hồn.


 

Thứ Sáu - Sau lễ tro

Mt 9, 14-15

Tôma Lê Duy Khang 

Tin mừng hôm nay trình bày cho chúng ta thấy cuộc tranh luận của các môn đệ của Gioan và Chúa Giêsu về việc ăn chay, khi họ thấy các môn đệ của Chúa không ăn chay.

Nhưng Chúa Giêsu nói với họ: "Chẳng lẽ khách dự tiệc cưới lại có thể than khóc, khi chàng rể còn ở với họ? Nhưng khi tới ngày chàng rể bị đem đi rồi, bấy giờ họ mới ăn chay.”

Nghĩa là Chúa Giêsu cho họ biết, cũng như nhắc lại cho họ biết là mục đích của việc ăn chay là gì.

Tôi có đọc được một bài viết mang tên SỰ CHO PHÉP CỦA CHÚA TRƯỚC MỆT MỎI CỦA CON NGƯỜI... như thế này:

Có người từng hỏi Thánh Têrêxa Hài đồng Giêsu ngủ gật khi cầu nguyện có sai trái không. Ngài trả lời: “Tuyệt đối không. Một đứa bé dù ngủ hay thức đều làm cho cha mẹ vui lòng, có khi lúc ngủ nó còn làm cho cha mẹ vui lòng hơn!”

Đó là một câu trả lời nồng ấm, còn hơn cả dễ thương. Trong câu trả lời của Thánh Têrêxa, có một khôn ngoan mà hầu hết chúng ta đánh mất, đó là ý thức, Thiên Chúa hiểu tình trạng con người và cho chúng ta được phép thiêng liêng để làm con người, ngay cả trong những dấn thân thiêng liêng và quan trọng nhất của chúng ta.

Bài viết cho thấy, không ai trong chúng ta có thể duy trì tinh thần và nhiệt huyết mãi được. Và chúng ta cũng không được mặc định như thế. Cuộc đời chúng ta là cuộc chạy marathon đường dài chứ không chạy nước rút. Chính vì thế chuyện tốt đẹp, đôi khi chúng ta cần có những bữa tiệc lâu giờ và đôi khi chúng ta cũng cần những bữa ăn đơn giản, ăn vội miếng bánh mì thịt. Thiên Chúa và tự nhiên cho phép chúng ta đôi khi nói “làm cho xong cho rồi”, và đôi khi gấp gáp để khỏi hụt trận bóng.

Hiểu được như thế, chúng ta mới hiểu được lời mời gọi của Chúa: “Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng. Anh em hãy mang lấy ách của tôi, và hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường. Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng. Vì ách tôi êm ái, và gánh tôi nhẹ nhàng."

Nói như vậy, không phải là chúng ta cứ viện cớ, hết lý do này đến lý do khác để lơ là việc tôn thờ Chúa, nhưng qua những lần yếu đuối sa ngã, chúng ta biết đứng dậy, đó mới là điều quan trọng.

Có một người đã chia sẻ như thế này: “Và khi cơn bão qua đi, bạn sẽ không nhớ bạn đã vượt qua như thế nào, bạn xoay sở để tồn tại được ra sao. Bạn thậm chí sẽ không dám chắc, thật ra, liệu cơn bão có thật sự đi qua. Nhưng có một điều chắc chắn, là khi bạn ra khỏi cơn bão, bạn sẽ không còn là cùng một người mà bạn đã bước vào.”

Xin cho mỗi người chúng ta qua những yếu đuối vấp phạm trong cuộc đời, chúng ta biết đứng dậy thay đổi theo hướng tích cực, để mỗi ngày mỗi trưởng thành hơn. Amen.




Lm. Giuse Nguyễn Hồng Quân

Is 58,1-9a: Có phải đó là việc ăn chay mà Ta mong muốn không?

Tv 51,19: Lạy Chúa, xin đừng chê tấm lòng tan nát khiêm cung.

Mt 9,14-15: Khi tân lang ra đi, bấy giờ họ mới ăn chay.

Thứ sáu sau Lễ Tro, Lời Chúa trong sách tiên tri Isaia nhắc lại cách ăn chay làm Thiên Chúa hài lòng. Đó là sống bình đẳng, yêu thương, tôn trọng phẩm giá, thực thi bác ái. Tin mừng theo thánh Matthêu cho biết ý tưởng ăn chay của Chúa Giêsu thì khác với cách nghĩ của con người. Ăn chay để tỏ lòng sám hối ăn năn chứ không phải ăn chay theo hình thức nhằm tỏ mình đạo đức, giữ trọn luật.

Giữ chay kiêng thịt theo luật nhưng điều cần là “thống hối nội tâm.” Thống hối nội tâm là biểu hiện của “tâm hồn tan nát” (Tv 51,19), được ân sủng thần linh thúc đẩy để đáp lại tình yêu thương xót của Thiên Chúa. Lòng thống hối bao hàm sự đau khổ và quay lưng lại với tội lỗi đã phạm, quyết tâm trong tương lai sẽ không phạm tội nữa và tin tưởng vào sự trợ giúp của Thiên Chúa. Lòng thống hối được dưỡng nuôi bằng niềm hy vọng vào sự thương xót của Thiên Chúa (GLHTCG các số 1430-1433; 1490). Việc thống hối trong đời sống người Kitô hữu được diễn tả dưới những hình thức khác nhau, đặc biệt qua việc ăn chay, cầu nguyện, bố thí. Các hình thức thống hối này, và nhiều hình thức khác, có thể được người Kitô hữu thực hành trong đời sống hằng ngày của họ, đặc biệt trong Mùa Chay và ngày thứ sáu là ngày sám hối (GLHTCG 1434-1439).



 

Thứ Bảy - Sau lễ tro

Lc 5, 27-32

Tôma Lê Duy Khang 

Tin mừng hôm nay trình bày cho chúng ta thấy Chúa Giêsu kêu gọi ông Lêvi hay có tên khác là Mattheu, ông là một người thu thuế.

Và khi Chúa Giêsu kêu gọi ông, thì tin mừng thuật lại: “Ông liền bỏ mọi sự, đứng dậy theo Chúa Giêsu”.

Chi tiết này cho thấy sự dứt khoát nơi Chúa Giêsu, nhưng cũng cho thấy nơi tâm hồn của ông có một mảnh đất tốt, để khi Chúa gieo lời của Chúa vào thì liền sinh hoa kết quả.

Ở đây chúng ta đào sâu thêm một chút nữa đó là sau khi kêu gọi Lêvi, Chúa Giêsu đến dùng bữa ở nhà của ông và có đông người thu thuế cùng với những người khác nữa, thấy vậy những người Pha-ri-sêu và những kinh sư thuộc nhóm của họ mới lẩm bẩm trách các môn đệ Chúa Giêsu rằng: "Sao các ông lại ăn uống với bọn thu thuế và quân tội lỗi? " Chúa Giêsu đáp lại họ rằng: "Người khoẻ mạnh không cần thầy thuốc, người đau ốm mới cần. Tôi không đến để kêu gọi người công chính, mà để kêu gọi người tội lỗi sám hối ăn năn."

Vậy tại sao Chúa Giêsu lại đến kêu gọi những người tội lỗi?

Thông thường chúng ta sẽ nói vì đó là sứ vụ của Chúa Giêsu, nhưng nếu chúng ta kết hợp với chi tiết mà Chúa Giêsu kêu gọi Lêvi và Lêvi liền bỏ mọi sự, đứng dậy đi theo Chúa, thì chúng ta sẽ thấy vì nơi những người tội lỗi cũng còn một phần của đất tốt nơi tâm hồn của họ, chính vì thế, mà Chúa hy vọng vào mảnh đất tốt đó, nên đã đến kêu gọi họ.

Hiểu được như vậy, chúng ta được mời gọi nhìn lại tâm hồn chúng ta xem, tâm hồn chúng ta có là mảnh đất tốt hay chưa, để chúng ta điều chỉnh lại đời sống của mình.

Và chúng ta cũng được mời gọi noi gương Chúa Giêsu đừng nhìn người khác ở cái nhìn của bế tắc, cái nhìn máy móc, cái nhìn đóng khung  người khác, nhưng chúng ta hãy nhìn người khác với cái nhìn mở, cái nhìn hy vọng, để đến gieo lời Chúa vào tâm hồn của họ, để giúp họ có cơ hội thay đổi và sửa mình.

Nếu mở rộng ra, chúng ta cũng phải có cái nhìn lạc quan về chính mình, để chính mỗi người chúng ta biết vươn lên trong cuộc sống.

Đàn Bà Là Rất Quan Trọng ...

Một bà bước ra khỏi cửa nhà thờ gặp ngay một tay ăn xin tay bị tay gậy xà tới. Sau khi cho tiền người ăn xin, bà ta liền hỏi:

- Sao ông ra nông nổi này? Thế vợ con ông đâu?

-Thưa bà, vợ tôi chẳng may qua đời rồi ạ. Nếu vợ tôi còn thì tôi đâu đến nông nổi này ạ!

Bà ta liền quay sang ông chồng cỏ vẻ hênh hếch:

-Thấy chưa, đàn bà là quan trọng và đảm đang đấy nhé! Không có đàn bà là chỉ có nước đi ...ăn mày.

Rồi quay lại người ăn xin hỏi tiếp:

- Nhưng khi còn sống bà ấy làm gì hả ông?

-Thưa! nó đi ăn mày thay cho tôi ạ.

Đây là câu chuyện vui, nhưng muốn nói với chúng ta hãy lạc quan tin tưởng vào người khác, nhất là hãy lạc quan tin tưởng vào chính mình, không có người khác chúng ta vẫn có thể sống tốt, vẫn có thể tự lập được, đó mới là cái nhìn của người trưởng thành. Amen.

 


Lm. Giuse Nguyễn Hồng Quân

Is 58,9b-14: Khi ngươi hết lòng quảng đại với người đói khát, làm cho tâm hồn đau khổ được thư thái, thì sự sáng của ngươi xuất hiện trong tối tăm.

Tv 86,11a: Lạy Chúa, xin dạy con đường lối Chúa, để con sống theo chân lý của Ngài.

Lc 5,27-32: Ta không đến kêu mời người công chính, nhưng để gọi kẻ tội lỗi ăn năn hối cải.

Mùa Chay giúp chúng ta chuẩn bị tâm hồn để kỷ niệm đại lễ Phục Sinh. Qua ánh sáng của Lời Chúa, Giáo hội từng bước khai mở tâm trí, hun đúc niềm tin cho dân của Thiên Chúa. Tiên tri Isaia giúp chúng ta biết nên làm gì. Nếu ta biết loại bỏ những khuynh hướng của người đời như là sự đàn áp, cử chỉ đe dọa và những lời nói hiểm độc; và thay thế bằng những nghĩa cử yêu thương: quảng đại với người đói khát, làm cho tâm hồn đau khổ được thư thái. Thì kết quả nhận được sẽ là khá hấp dẫn: thảnh thơi, tâm hồn tràn ngập ánh sáng huy hoàng, xương cốt được mạnh mẽ, tinh thần tươi mới, và tràn đầy sức sống.

Và Tin mừng Luca đem đến một gợi ý mạnh mẽ hơn nữa. Chúa Giêsu Kitô trao cho ta khả năng theo Ngài, như Ngài đã làm với Lêvi: “Hãy theo Ta” (Lc 5,27). Chúa Giêsu gọi Lêvi hoàn toàn ngược lại với những gì não trạng ‘sáng suốt’ sẽ làm. Lêvi được coi là một tội nhân công khai. Tuy nhiên, bằng cách chọn Lêvi, Chúa Giêsu Kitô đang nói với chúng ta rằng bất cứ ai cũng có chỗ trong Vương quốc tình yêu của Ngài nếu người đó ăn năn hối cải.