26/08/2025
456
Bài giảng Lễ Chúa Nhật XXII TN - Giáo phận Mỹ Tho















 




GỢI Ý SUY NIỆM

CHÚA NHẬT XXII THƯỜNG NIÊN - C

Lc 14,1.7-14

Tôma Lê Duy Khang

Trang Tin Mừng hôm nay, thuật lại cho chúng ta thấy khi Chúa Giêsu đi dự tiệc tại nhà một người biệt phái và Người quan sát thấy người ta tranh dành nhau chỗ nhất, nên Chúa Giêsu đã dùng dụ ngôn để dạy bài học về sự khiêm nhường.

Chúa Giêsu đi từ một nhận xét cụ thể: nhiều người khi đi ăn cưới thường thích ngồi chỗ cao nhất để khiến người khác chú ý tới. Nhưng nếu chủ nhà xếp đặt chỗ ngồi, ông có thể đến mời những người đó nhường chỗ cho những người có địa vị cao hơn? Thì lúc đó chúng ta sẽ thấy như thế nào? thưa sẽ thấy xấu hổ và mắc cỡ.

Và Chúa Giêsu đưa ra một kết luận: Cứ ngồi ở chỗ cuối, chủ nhà sẽ đến mời lên trên và như vậy sẽ được vinh dự hơn. Và Ngài nói: “Ai nâng mình lên sẽ bị hạ xuống, còn ai hạ mình xuống sẽ được nâng lên”.

Khi nghe Chúa Giêsu dạy điều này, tôi lấy làm lạ, và tự đặt câu hỏi đó là phải chăng Chúa Giêsu có ý dạy một tiểu xảo, một mánh lới? Giả vờ hạ mình xuống để được tôn lên? Giả vờ ngồi chỗ cuối, chỗ dưới để được mời lên trên?

Chúng ta có thể trả lời ngay: chắc chắn là không, Chúa Giêsu không có ý dạy chúng ta một tiểu xảo, bởi vì nếu Chúa có ý như vậy thì Ngài làm ngược lại với chính chủ trương của mình. Ngài không dạy chúng ta hạ mình xuống với ý hướng là để được cất nhắc lên.

Rồi chúng ta để ý, bối cảnh lời dạy của Chúa Giêsu, là Chúa thấy có nhiều người tranh giành chỗ ngồi với nhau, ai cũng muốn giành chỗ nhất trong đám tiệc, nên Chúa mới dạy hãy ngồi chỗ cuối. Nếu chúng ta có cái nhìn ngược lại, đó là nếu trong đám tiệc ai cũng tranh giành chỗ cuối, thì có lẽ Chúa sẽ dạy điều ngược lại là hãy ngồi chỗ nhất.

Nghĩa là sao? nghĩa là chỗ ngồi chỉ là hình ảnh ẩn dụ mà thôi, chứ không phải hiểu theo nghĩa đen là ngồi chỗ cuối mới là khiêm nhường, còn ngồi chỗ nhất là kiêu ngạo, vậy khiêm nhường mà Chúa Giêsu muốn nói đến trong Tin Mừng hôm nay đó là không tranh giành, là muốn điều tốt cho anh chị em của mình, mình chịu phần thiệt về mình, chứ không phải khiêm nhường để được người khác tôn vinh.

Khi đọc Tin Mừng hôm nay tôi nhớ đến 2 câu chuyện của Vua Đavit và của Thánh Gioan Vianney là hai mẫu gương của sự khiêm nhường mà chúng ta cần bắt chước, khiêm nhường trước mặt Chúa, và khiêm nhường trước mặt người đời.

Đối với Vua Đavít, trong sách Samuen quyển thứ 2 có thuật lại, khi Vua Đavit rước hòm bia Thiên Chúa từ Giuda lên Giêrusalem, lúc bấy giờ Vua Đavit quấn vải gai, nhảy múa hết mình trước nhan Đức Chúa. Khi hòm bia đã vào thành vua Đavit, bà Mikhan, con gái vua Saun, nhìn qua cửa sổ thấy vua Đavit nháy múa quay cuồng trước nhan Đức Chúa, thì khinh dễ vua trong lòng.

Để rồi sau đó, khi trở về nhà, bà Mikhan ra đón vua và nói với vua: vua Itraen hôm nay danh giá biết bao, khi để hở hang trước mắt các nữ tỳ của tôi tớ mình, hở hang chẳng khác gì một đứa vô danh tiểu tốt.

Thế nhưng vua Đavit đã nói với bà Mikhan: “Trước nhan Đức Chúa, Đấng đã chọn tôi thay vì cha của bà và cả nhà cha bà, để đặt tôi làm người lãnh đạo dân của Đức Chúa là Itraen, trước nhan Đức Chúa tôi sẽ vui đùa. Tôi sẽ còn hạ mình hơn thế nữa, tôi sẽ coi mình là thấp hèn; nhưng đối với các nữ tỳ mà bà nói, đối với chúng, tôi sẽ được danh giá”, nhờ đó mà Vua Đavit được Chúa chúc phúc, còn bà Mikan thì sao? Bà không có con cho đến ngày chết, vì đã kiêu ngạo phạm thượng. (x. 2Sm6,1-23).

Còn đối với câu chuyện của Thánh Gioan Vianney, chúng ta biết thánh nhận lúc còn là chủng sinh, học rất chậm.

Ngày kia, một giáo sư thần học, thừa lệnh Đức giám mục đến khảo sát Vianney xem có đủ khả năng học vấn, để có thể tiến tới thánh chức linh mục được chăng.

Tuy đã dốc hết sức học hành, Vianney vẫn không thể trả lời được câu hỏi nào cho trôi chảy.

Nổi nóng, vị giáo sư đập bàn nói: Anh dốt đặc như con lừa. Với một con lừa như anh, Giáo hội hy vọng làm nên trò trống gì.

Vianney khiêm tốn trả lời: Thưa cha, ngày xưa Samson chỉ dùng một cái xương hàm của con lừa, mà đánh bại được 3.000 quân Philitinh. Vậy với cả một con lừa này, Thiên Chúa không làm được việc gì sao?

Quả thật, con lừa của Thiên Chúa đó, sau này không chỉ trở thành một cha sở, mà còn được tôn phong làm thánh bổn mạng của các cha sở.

Như vậy, Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta hãy sống khiêm nhường, khiêm nhường trước mặt Chúa, khiêm nhường trước mặt anh em, chứ không phải trước mặt anh em khiêm nhường trước mặt Chúa thì không, hoặc ngược lại khiêm nhường trước mặt Chúa, còn đối với anh em thì không, nhưng phải có sự khiêm nhường toàn diện trong cuộc đời của mình, có như thế trong giây phút hiên tại hay trong ngày sau hết Chúa sẽ nâng chúng ta lên, Chúa sẽ đưa chúng ta vào chỗ mà ngài đã dành sẵn cho chúng ta. Amen.


 

Linh mục Tôma Lê Uy Vũ

“Ai hạ mình xuống sẽ được nâng lên” (Lc 14, 1. 7-14)

Kính thưa quý ÔBACE, có lẽ nhiều người trong chúng ta đã từng nghe đến bộ phim “Ông Thánh bất đắc dĩ”, được trình chiếu vào năm 1962, kể về cuộc đời của Thánh Giuse Cupertino. - Bộ phim bắt đầu bằng hình ảnh một chàng trai quê mùa, thật thà nhưng rất vụng về tên là Giuse. Ngay từ nhỏ, Giuse nổi tiếng dốt nát: học chữ không thuộc, làm việc thì vụng về, đi đâu cũng gây ra phiền phức cho người khác. Người ta coi anh như gánh nặng, chẳng ai nghĩ anh có thể nên người.

Thế nhưng, trong chính sự khờ khạo ấy, Giuse lại có một tấm lòng đơn sơ, hiền lành, luôn cậy trông vào Chúa. Khi được nhận vào tu viện, Giuse bị anh em coi thường vì không biết đọc kinh cho trọn vẹn, không biết học thần học. Thế nhưng điều kỳ lạ là: chính sự yếu kém ấy lại khiến anh luôn khiêm nhường, luôn phó thác vào Chúa. Dần dần, Chúa đã làm những điều kỳ diệu nơi Giuse: anh được ơn xuất thần, bay lên khi cầu nguyện; và những lời cầu nguyện đơn sơ của anh đã mang lại niềm an ủi và sự chữa lành cho nhiều người. Cuối cùng, từ một kẻ vụng về bị chê cười, Giuse đã trở thành một vị thánh nổi bật về đức khiêm nhường và lòng phó thác.

Kính thưa quý ÔBACE, Cuộc đời Thánh Giuse Cupertino có lẽ là một minh họa sống động cho chúng ta về bài Tin Mừng của Chúa Nhật hôm nay: - Khi thấy người ta tranh nhau chỗ nhất khi dự tiệc để được tôn trọng, Chúa Giêsu đã nhắc nhở rằng: Ai nâng mình lên sẽ bị hạ xuống, ai hạ mình xuống sẽ được nâng lên.” Và Người còn nhắn nhủ rằng: “Khi dọn tiệc, đừng chỉ mời những người giàu sang có thể đáp lễ, nhưng hãy mời những người nghèo khó, què quặt, đui mù… vì họ không có gì đáp trả, và chính Thiên Chúa sẽ trả công bội hậu”.

Thánh Giuse Cupertino không bao giờ tìm chỗ nhất, bởi vì anh chẳng có gì để khoe khoang: không tài năng, không học thức, không địa vị. Nhưng chính nơi “chỗ rốt hết” ấy, Chúa đã tôn vinh anh, nâng anh lên để trở nên ánh sáng cho người khác. Và Giuse chẳng có gì để “cho đi” ngoài tấm lòng đơn sơ của mình. Nhưng chính tấm lòng ấy đã trở thành quà tặng lớn lao: đem đến niềm tin, niềm hy vọng và sự nâng đỡ cho những tâm hồn nghèo khổ.

Kính thưa quý ÔBACE, Lời Chúa trong Chúa Nhật hôm nay và câu chuyện của Thánh Giuse Cupertino đặt lại cho chúng ta một câu hỏi lớn rằng:Trong cuộc sống, chúng ta có đang mải mê tìm “chỗ nhất” – nghĩa là tìm kiếm danh dự, quyền lực, sự công nhận của người đời – mà quên rằng Thiên Chúa mới là Đấng sẽ nâng chúng ta lên trong ngày sau hết? - Trong các mối tương quan, chúng ta có chỉ đến với những người mang lại lợi ích cho mình, hay chúng ta dám mở lòng ra với những người nghèo khổ, yếu đuối, những người không thể đáp trả? – Và chúng ta cũng hãy ghi nhớ Lời dạy của Chúa Giêsu rằng: “Vinh dự thật không phải do chúng ta tranh giành, nhưng là do Chúa ban. – Hạnh phúc thật không phải ở những gì chúng ta nhận lại, nhưng ở tình yêu mà chúng ta trao đi”.

Thánh Giuse Cupertino đã nên thánh từ sự vụng về, nghèo khó, và khiêm nhường của mình. Thánh nữ Têrêxa Hài Đồng Giêsu cũng đã nên thánh từ những việc nhỏ bé trong tu viện. Mẹ Têrêsa Calcuta đã nên thánh từ tình yêu và sự hy sinh phục vụ. - Điều ấy chứng tỏ rằng: Thiên Chúa không cần chúng ta vĩ đại, nhưng cần chúng ta khiêm nhường và biết yêu thương.

Vì thế, dâng Thánnh Lễ hôm nay, xin Chúa ban ơn giúp mỗi người chúng ta biết sống đơn sơ khiêm nhường, không tìm chỗ nhất, nhưng tìm phục vụ và yêu thương. Để nhờ đó mà chính Thiên Chúa sẽ nâng chúng ta lên và dành cho chúng ta chỗ ngồi vinh dự trong bàn tiệc Nước Trời mai sau. Amen.




Đaminh Lê Minh Cảnh

Khiêm nhường

Ông Ben Sira, là một người Do Thái vừa giàu có, vừa đạo đức, sống trước Chúa Giêsu khoảng 200 năm, sau khi đắn đo suy nghĩ, ông quyết định đưa Kinh Thánh Cựu Ước vào cuộc sống thực tế, để khuyên dạy người đời qua sách Đức Huấn Ca, và chính ông đã viết: Hãy ăn ở khiêm hạ, trước là để làm hài lòng Thiên Chúa và sau là để làm đẹp lòng người khác.

Nhìn vào thực tế, ta thấy khi những người có tiền bạc và địa vi trong xã hội mà biết khiêm tốn, sẽ rất dễ thành công trong cuộc sống. Bởi vì chính sự khiên tốn giúp họ chinh phục được “trái tim” của những người xung quanh. Và điều đặc biệt quan trọng hơn nữa, là trước mặt Thiên Chúa, những ai sống khiêm tốn, sẽ được Thiên Chúa ra tay nâng đỡ, như lời Đức Mẹ đã khẳng định trong bài ca Magnificat rằng: “Chúa hạ bệ những ai quyền thế và Ngài sẽ nâng cao những ai biết khiêm nhường” (Lc. 1,52).

Có thể nói rằng: Sự khiêm nhường luôn có giá trị ở mọi thời đại. Chính vì thế mà Chúa Giêsu vẫn thường hay nhắc đến nhân đức khiêm nhường. Cụ thể là đoạn Phúc âm Thánh Luca hôm nay, cũng đề cập đến sự khiêm nhường qua Lời Chúa Giêsu nói: “Khi anh được mời đi ăn cưới, thì đừng ngồi vào cỗ nhất, kẻo lỡ có nhân vật nào quan trọng hơn anh cũng được mời, và rồi người đã mời cả anh lẫn nhân vật kia phải đến nói với anh rằng: “Xin ông nhường chỗ cho vị này. Bấy giờ anh sẽ phải xấu hổ mà xuống ngồi chỗ cuối. Trái lại, khi anh được mời, thì hãy vào ngồi chỗ cuối, để cho người đã mời anh phải đến nói: “Xin mời ông bạn lên trên cho. Thế là anh sẽ được vinh dự trước mặt mọi người đồng bàn” (Lc.14,8-10).

Rõ ràng rằng là: Ai ngồi không đúng chỗ, khi “được” mời lên ghế trên, là một sự vinh dự; còn khi “bị” mời xuống ghế dưới, là một sự “xấu hổ”!

Nhìn vào thực tế, đám tiệc nào chủ nhà cũng lăn xăn xếp “đúng người, đúng chỗ” là chuyện rất là bình thường. Nhưng qua câu chuyện Chúa Giêsu kể, muốn dạy cho ta bài học rằng: Không phải, ai ở chỗ nhất tự nhiên trở thành người quan trọng. Điều quan trọng ở đây nếu nói theo tục ngữ Việt nam là “Ăn coi nồi, ngồi coi hướng”. Tức là phải lịch sự và khiêm tốn trong cách ăn nết ở của mình. Ai làm được như thế chắc chắn sẽ được Chúa Giêsu quan tâm và yêu thương. Giống như câu chuyện được Phúc âm Thánh Luca chương 18 diễn tả lại: Hai người lên đền thờ cầu nguyện, người biệt phái và người thu thuế. Người Biệt Phái đi thẳng lên “chỗ nhất” gần bàn thờ, kể công và khoe khoang với Chúa rằng là: “Tôi không giống như những người khác: tham lam, bất công, ngoại tình và cũng không giống như tên thu thuế kia..., rồi ông tiếp tục kể nào là ăn chay một tuần hai ngày, nào là dâng cho Đền thờ 1/10 hoa lợi… Đang khi đó, người thu thế rón rén, đứng “chỗ cuối” xa bàn thờ, chẳng dám nói gì, chỉ âm thầm đấm ngực, xin Chúa thương xót con là kẻ có tội. Sau đó, Phúc âm nói rất rõ: Khi ra về, người thu thuế được Chúa nhậm lời, còn người biệt phái kiêu căng, tự mãn thì trở về tay không.

Điều đó giúp ta thấy rằng sự khiêm nhường là quan trọng. Cho nên thỉnh thoảng ta nghe Chúa Giêsu nhắc đi nhắc lại rằng: “Ai tôn mình lên, sẽ bị hạ xuống, còn ai hạ mình xuống, sẽ được nâng lên” (Lc.14,11).

Thánh Augustinô cũng đã nhận ra giá trị của sự khiêm nhường, nên cũng đưa ra một lời khuyên tương tự rằng: “Trước hết, con phải có lòng khiêm tốn, vì nếu không, dù có làm việc lành tốt mấy đi nữa, mà có cái tính kiêu ngạo xen vào sẽ làm cho con ra hư mất”.

Sự kiêu ngạo sẽ làm cho con người ra hư mất. Bằng chứng là ông Adong và bà Evà trong sách Sáng thế chương 3 tường thuật lại: với tính kiêu ngạo, hai ông bà muốn ngang bằng với Thiên Chúa và nghe lời con rắn dụ dỗ ăn trái cấm, để rồi ông bà bị đuổi ra khỏi vườn địa đàng, trần truồn nhục nhã, chịu muôn vàn đau khổ và truyền hậu quả đến con cháu ngàn đời, trong đó có chúng ta.

Ngược lại với tính kiêu ngạo là sự khiêm nhường. Ai biết khiêm nhường sẽ nhận được những điều tốt đẹp. Như câu chuyện kể sau đây: Có một linh mục, sau khi chết, đến cổng thiên đàng gặp Thánh Phêrô. -Thánh Phêrô hỏi: “Con có muốn vào thiên đàng không?”. -Vị linh mục trả lời: “Dạ có ạ”. Vậy, ta hỏi thử vài câu để kiểm tra xem con có đủ tiêu chuẩn không nhé! “Ở dưới trần gian, con đã làm được những gì?”. Vị linh mục trả lời: “Dạ con đã xây được 1 trại mồ côi, nuôi 100 em nhỏ bị bỏ rơi”. -Thánh Phêrô bảo: Tốt lắm! Con được 1 điểm rồi. Ngài hỏi tiếp: “Còn gì nữa?” – Vị linh mục trả lời: “Dạ, con xây được một ngôi nhà thờ cho giáo dân đến cầu nguyện và xem lễ ạ”. -Thánh Phêrô nói: “OK, khá lắm, con được thêm 1 điểm nữa. Con còn gì nữa không?” Vị linh mục tự tin trả lời: “Dạ thưa, con đã dùng khả năng công nghệ, con lên Facebook, Twitter, Zalo, Youtube để giảng đạo thu hút được nhiều người theo Chúa ạ”. Thánh Phêrô không biết công nghệ, nhưng vẫn khen: “Được lắm, con có thêm 1 điểm nữa. Còn hết?” Vị linh mục tỏ vẻ hơi ngại, nên gãi đầu nhẹ và hỏi: “Thưa thánh Phêrô, được bao nhiêu điểm mới được vào thiên đàng ạ?” -Thánh Phêrô trả lời rất dứt khoát 100 điểm sẽ đậu. -Vị linh mục có vẻ bối rối, vì khoe hết rồi, mà mới được có 3 điểm, kiếm đâu ra 97 điểm nữa, để được vào Thiên đàng nhỉ? Với một chút ngại ngùng, vị linh mục nói trong sự khiêm tốn rằng: “Dạ thưa, con đã cố gắng hết sức rồi, chỉ được bằng đó thôi ạ.” -Bất ngờ, Thánh Phêrô tỏ vẻ hài lòng với câu trả lời khiêm tốn của vị linh mục: “Dạ con cố gắng hết sức nhưng chỉ được bằng đó thôi ạ”.  Thế là Ngài “chốt” một câu chúc quyết định rằng: “Chúc mừng con, con đã được 100 điểm, để vào trường Thiên đàng rồi”.

Câu chuyện muốn giúp ta nhớ đến một câu nói hay: “Khiêm tốn là chìa khóa của sự thành công”. Cho nên, hãy rèn luyện đức tính khiêm tốn từ những điều nhỏ bé hàng ngày. Chúng ta chỉ sống một lần trên đời, hãy sống thật tích cực, khiêm tốn để tâm hồn được an yên, tạo dựng cho cuộc đời những giá trị tốt đẹp nhất.

Lạy Chúa Giêsu, xin giúp chúng con biết khiêm tốn trong lời nói cũng như trong việc làm, và luôn ghi nhớ rằng: chúng con có là gì, cũng chỉ là nhờ ơn Chúa ban, cho nên không được phép vênh vang, kiêu ngạo, nói những lời xúc phạm và gây tổn thương đến những người xung quanh. Amen.

 



Lm Trầm Phúc

Ai trong chúng ta cũng muốn ăn trên ngồi trước, muốn cỡi đầu thiên hạ. Được mời vào bàn tiệc thì ngồi ghế danh dự. Nhưng Chúa Giêsu thì khác : Ngài chỉ muốn là người phục vụ, phục vụ đến ban mạng sống mình.

Chúa Giêsu được mời vào bàn tiệc của một ông thủ lãnh nhóm Phariseu. Khi Ngài đến và thấy người ta tìm chỗ nhất mà ngồi, Ngài lên tiếng nói và biết rằng họ đang dò xét Ngài :  “ Khi anh được ai mời đi ăn cưới thì đừng ngồi vào chỗ nhất, kẻo lỡ có nhân vật nào quan trọng hơn anh cũng được mời, và rồi chủ nhà lại mời anh xuống ghế khác, lúc đó mặt mũi anh thế nào ?” Đây chỉ là một điều thông thường thôi, nhưng có ý nghĩa. Ngược lại, nếu khi đến anh chỉ ngồi vào một ghế nào đó, khiêm tốn và nếu chẳng may chủ nhà đến mời anh lên ghế trên, anh sẽ hãnh diện hơn. Đó là một bài học thực tế mà nhiều người không biết. Và Chúa kết luận như thế nào ? “ Ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống và ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên”. Chính Chúa Giêsu đã sống như thế. Ngài là Thiên Chúa, Đấng cao cả trên hết mọi loài, nhưng Ngài đã tự hạ, mang lấy thân phận con người, sống như con người và vâng lời cho đến chết và chết trên thập giá.

Họ dò xét Người, thánh Luca ghi nhận điều đó, nhưng họ chỉ nhận được một bài học quí giá. Bài học khiêm nhượng. Ngài còn cho họ một bài học khác quí giá hơn, đó là khi dọn tiệc thì đừng mời những bạn bè hay láng giềng giàu có để họ có thể đáp lễ, nhưng hãy mời những người què quặt đui mù, nghèo khó vì họ không có gì đền đáp và anh sẽ được đền đáp trong ngày sau hết, trong ngày các kẻ lành sống lại. Chúng ta nhớ đến Mẹ Têrexa Cancutta và xa hơn, thánh Vinxente dệ Phaolo và biết bao nhiêu đấng thánh đã xả thân lo cho những người nghèo. Các ngài đã hiểu được bài học của Chúa. Còn chúng ta ? Hãy dám cho đi theo gương của Chúa chúng ta. Ngài cho đi đến nỗi không còn gì để cho. Ngài cho cả thịt máu Ngài và chúng ta được ăn lấy Ngài, nuốt Ngài vào trong chúng ta, trở thành một xương thịt với Ngài. Con đường Ngài chỉ cho chúng ta không dễ nhưng với sự trợ giúp của Ngài, chúng ta có thể theo Ngài, yêu thương như Ngài. Chỉ mong sao cho Ngài được yêu thương thôi.

 



Lm. Thái Nguyên

CHỌN CHỖ CUỐI

Việc Ðức Giêsu đến nhà một ông thủ lãnh nhóm Pharisêu dùng bữa, cho chúng ta nhìn ngắm thái độ của Ngài, một thái độ luôn cởi mở và tiếp nhận, để thiết lập tương quan gần gũi và thân thiện với mọi hạng người, kể cả những kẻ có ý đồ và manh tâm đối với Ngài. Đây là tính cách của một con người có bản lãnh, không chấp nhất và câu nệ về những gì người khác nghĩ về mình, kể cả việc họ muốn đối đầu với mình. Đức Giêsu biết mức độ nhận thức của họ còn hạn hẹp, vì vậy mà việc loan báo Tin Mừng của Ngài là nhằm khơi sâu nới rộng tâm trí của con người, và điều quan trọng là tạo sự hiệp thông giữa người với người.

Tuy nhiên, khi đón nhận người khác, Đức Giêsu cũng mời gọi họ thanh lọc những quan niệm cổ hủ, cải thiện một lối sống còn mang tính cách trịch thượng, nhất là lối sống đó lại nằm trong thành phần trí thức tôn giáo, ảnh hưởng rất lớn trên đời sống dân thánh Chúa. Vì thế, nhân cơ hội quan sát những người đi dự tiệc háo hức chọn chỗ nhất, Đức Giêsu đã đưa ra câu chuyện như một điển hình về phép xã giao, ý muốn cảnh giác thái độ tự tôn tự mãn của người Pharisêu: khi được mời dự tiệc cưới, đừng ngồi vào chỗ nhất, kẻo có một người nào trọng hơn anh cũng được mời.... trái lại anh hãy ngồi vào chỗ cuối”.

Lời khuyến cáo của Đức Giêsu còn tiềm ẩn một ý nghĩa sâu hơn. Đối với Ngài, tiệc cưới tượng trưng cho Nước Thiên Chúa, trong đó kẻ nào nhắc mình lên sẽ bị hạ xuống, ai hạ mình xuống sẽ được nhắc lên”. Vượt trên đòi hỏi của xã giao, Đức Giêsu làm cho con người đi xuống chiều sâu của khiêm nhường, cũng là cách tiến lên chiều cao của Nước Thiên Chúa. Nước Chúa là một ân ban cao cả, chỉ dành cho những ai có tâm hồn khiêm tốn, còn ai tự cho mình là cao trọng sẽ có thái độ hàm hồ, không đáng được lãnh nhận, vì“Thiên Chúa chống lại kẻ kiêu ngạo, nhưng ban ơn cho kẻ khiêm nhường”. (Gc 4, 6; 1Pr 5, 5).

Từ câu chuyện chỗ ngồi trong bàn tiệc, Chúa Giêsu muốn mời gọi chúng ta hãy đặt mình trước mặt Chúa, để thấy giá trị đích thực của mọi người là con cái Thiên Chúa. Đừng bị thói háo danh và tự mãn khuynh đảo mình. Ngay cả những thực hành đạo đức như ăn chay, bố thí, cầu nguyện... đều có thể trở thành bình phong để người ta thực hiện ý đồ khoe khoang và đánh bóng bản thân mình; hoặc dùng người khác như một phương tiện để tiến thân. Đưa mình lên cao là một cách hạ người khác xuống, một hành động gây xúc phạm đến tha nhân.

Tính cách của người Kitô hữu là hiền lành và khiêm nhường như Đức Giêsu, Đấng không tự tìm vinh quang cho mình mà trong mọi sự để cho Thiên Chúa định liệu. Khiêm nhường không phải là tự hạ mình xuống để mong được nâng lên; không phải là coi thường mình hay e sợ người khác; cũng không rụt rè tránh né nhiệm vụ. Khiêm nhường là nhận biết sự thật về mình, và hành động trong sự thật đó: một sự thật còn nhiều thiếu sót, có thể đúng nhưng chưa đủ, cần được sự nhắc nhở và sửa chữa của anh em. Thiếu sự nhắc bảo lẫn nhau là ru ngủ nhau trong cái ảo tưởng về chính mình. Khiêm nhường là biết mình đã nhận tất cả từ nơi Chúa, và lớn lên mỗi ngày nhờ vào tha nhân.

Chúng ta dễ đánh giá người khác dựa vào cái ghế và thanh thế của họ, nhưng thật ra, một người phu quét đường có lương tâm vẫn giá trị hơn một vị quan quyền hay bậc chức sắc vô tâm. Người khiêm nhường không sợ chức cao hay ghế nhất. Ghế nào cũng là một phương tiện để phục vụ. Chức vụ nếu có, thì cũng là một cơ hội cho ta biết cúi xuống thật gần với những nỗi đau của bao người đang cần cứu giúp.

Vì vậy khi nói đến việc thết tiệc, Đức Giêsu khuyên ta nên mời những kẻ nghèo khó, tật nguyền, hơn là mời những người ruột thịt, thân quen, giàu có. Ngài muốn chúng ta vượt qua óc tính toán vụ lợi, để đi vào thế giới của những người bé nhỏ nghèo hèn, nhất là những người lầm than bất hạnh. Chúng ta hay thích giao du với ai có thế giá để mình được danh giá, mà bỏ rơi bao người yếu kém, càng tạo thêm bất công.

Khiêm nhường là cung cách của Đức Giêsu, Đấng đã tự hủy mình để nhập thể làm người vì yêu thương nhân loại; Đấng đã quỳ xuống rửa chân cho các môn đệ để dạy chúng ta bài học yêu thương phục vụ; Đấng đá đón nhận nhục hình thập giá để đền thay cho tội lỗi chúng ta; Đấng đã xuống mức thấp nhất của thân phận làm người để nâng chúng ta lên. Trong ý nghĩa đó mà chúng ta có thể nói, người khiêm nhường là người đã ngộ ra chân tính của mình, là người đã gặp được Chúa, đã hòa nhịp với trái tim của Ngài, để hành động với lòng đầy yêu mến.

Cầu nguyện

Lạy Chúa Giêsu!
Cuộc sống con người xưa cũng như nay,
ham danh giá ham quyền cao chức trọng,
ai cũng mong tìm danh dự cho mình,
tìm mọi cách để mọi người trọng kính.

Cũng vì thế mà làm con ảo tưởng,
tưởng mình cao vượt nên thích phô trương,
nhưng trước mắt người ta lại gai chướng,
không trọng kính mà lại bị khinh thường.

Nên Chúa đã dạy con phải khiêm nhường,
nhận ra bản thân mình chẳng đáng chi,
nên con đừng có thái độ sân si,
đừng vì đó mà sanh lòng ganh tị.

Chúa không chỉ cho con thấy thói đời,
mà còn thấy thực tại trong Nước Trời,
là nơi chỉ dành cho người khiêm hạ,
biết yêu thương và kính trọng người ta.

Ngài nâng lên những tôi tớ mọn hèn,
chứ không phải những kẻ quen tự mãn,
vì kiêu căng tạo nên nhiều hỗn loạn,
khiến cho bao tội ác cứ lan tràn,
chỉ khiêm nhường con mới sống bình an.

Vinh dự của mỗi người Chúa ban cho,
chứ không phải tự mình lo kiếm được,
nên con sống thật hồn nhiên trong sáng,
như bông hoa lặng lẽ nở trên ngàn,
và tin rằng mọi sự bởi ân ban,
để con biết sẻ chia với mọi người. Amen.