
GỢI Ý SUY NIỆM
CHÚA NHẬT XX THƯỜNG NIÊN - C
Lc 12,49-53
Tôma Lê Duy Khang
Tin mừng hôm nay Chúa Giêsu nói: “Thầy đã đến ném lửa vào mặt đất, và Thầy những ước mong phải chi lửa ấy đã bùng lên! Thầy còn một phép rửa phải chịu, và lòng Thầy khắc khoải biết bao cho đến khi việc này hoàn tất!”
Câu lời chúa này giúp cho chúng ta hiểu được những lời tiếp theo của Chúa Giêsu mà chúng ta khó hiểu, nếu chúng ta chỉ đọc riêng lẻ, đó là câu: “Anh em tưởng rằng Thầy đến để ban hoà bình cho trái đất sao? Thầy bảo cho anh em biết: không phải thế đâu, nhưng là đem sự chia rẽ. Vì từ nay, năm người trong cùng một nhà sẽ chia rẽ nhau, ba chống lại hai, hai chống lại ba. Họ sẽ chia rẽ nhau: cha chống lại con trai, con trai chống lại cha; mẹ chống lại con gái, con gái chống lại mẹ; mẹ chồng chống lại nàng dâu, nàng dâu chống lại mẹ chồng.”
Chúng ta thấy, Chúa Giêsu luôn luôn nghĩ đến điều tốt lành cho con người: “Thầy còn một phép rửa phải chịu, và lòng Thầy khắc khoải biết bao cho đến khi việc này hoàn tất!” ý muốn nói là Chúa Giêsu phải chịu chết và sống lại, để cứu độ con người của chúng ta.
Như vậy, Chúa luôn luôn muốn điều tốt lành cho con người thì làm sao có thể đến để đem lại sự bất bình an cho con người, nhưng lời Chúa nói là Chúa muốn đem đến sự bình an đích thực cho con người, thứ bình an mà con người không thể tưởng tượng ra được.
Thứ bình an mà con người tưởng tượng ra được đó là thứ bình an cho chính mình, cho phe nhóm của mình, chúng ta hãy nhớ khi Chúa Giêsu loan báo cuộc khổ nạn, thì Phêrô kéo riêng Chúa Giêsu ra và bắt đầu trách Chúa: “Xin Thiên Chúa Cha đừng để cho Thầy phải gặp chuyện đó”, nhưng Chúa Giêsu nói: “Xatan lui ra đằng sau Thầy, vì tư tưởng của anh là tư tưởng của loài người, không phải là tư tưởng của Thiên Chúa”.
Chúa không muốn chỉ có thứ bình an cho chính mình, cho phe nhóm mình, mà là cho tất cả mọi người.
Nếu đào sâu thêm thì thứ bình an mà Chúa đem đến có thể là thứ bình an trong khó khăn thử thách, trong đau khổ nữa, bởi vì qua đau khổ, bình an trong sự hy sinh của chúng ta dành cho người mình yêu, mặc dầu mình đau khổ đó, nhưng mình có bình an, khi thấy người khác bình an, có được niềm vui.
Một câu chuyện ngụ ngôn kể rằng: Nơi một thị trấn nhỏ, có đủ người già, thanh niên và trẻ em. Một hôm có một chàng trai trẻ đứng giữa phố và nói với mọi người rằng anh có một trái tim hoàn hảo.
Nhiều người hoài nghi và họ đứng vây quay để được tận mắt thấy trái tim hoàn hảo. Đúng thật, anh ta có một trái tim khoẻ mạnh, hồng hào và không một tì vết. Khi mọi người nhìn lại trái tim của mình, đâu đó cũng đều có vài vết xước. Họ công nhận chàng trai có trái tim đẹp và hoàn hảo. Khi mọi người còn đang trầm trồ ngắm nghía, có một ông lão đi tới và nói:
“Tôi mới là người có trái tim hoàn hảo”. Mọi người ngạc nhiên và muốn ông lão cho xem có thật là một trái tim hoàn hảo không. Trái ngược với suy nghĩ của mọi người, trái tim của ông lão méo mó, sứt sẹo với những mảnh vá chằng chịt, miếng to, miếng nhỏ…
“Trái tim của ông hoàn hảo chỗ nào, trông thật xấu xí?” - một người thốt lên.
Ông lão chỉ vào những miếng vá nói: “Miếng to này là của cha mẹ xé ra dành cho tôi, những miếng nhỏ này là của bạn bè tôi, và những lỗ hổng là những mảnh tim mà tôi xé ra trao lại cho mọi người, nhưng có khi không được đáp lại”.
Mọi người im lặng và suy ngẫm, còn chàng trai trẻ như chợt nhận ra điều gì. Anh xé một miếng từ trái tim không tì vết của mình gắn lên 1 lỗ hổng của ông lão...
Tôi có xem được một đoạn Clip của một ông chú, ông quay lại cảnh ông làm việc vất vả, ông nói tôi muốn ghi lại khoảng khắc cuộc đời này, để sau này con tôi có thấy được hình ảnh này, thấy hình ảnh ba làm cực như thế nào, để nó biết trân trọng những gì mà nó có, để nó biết sống thật tốt lành, cố gắng học thành tài, ba làm cực cỡ nào ba cũng vui nhe con.
Xin cho mỗi người chúng ta hiểu được như vậy, để dù trong mọi hoàn cảnh của cuộc đời, dù khó khăn thử thách, dù có phải hy sinh, thì hãy nhận ra được khó khăn thử thách đó, sự hy sinh đó không vô ích, mà qua đó nó sẽ đem lại bình an cho chúng ta, hay cho những người mà chúng ta cần hướng đến.
Lm. Tôma Lê Uy Vũ
Chủ đề: Bình an của Chúa giữa ngọn lửa đời mình
Kính thưa quý ÔBACE, vào ngày 10 tháng 10 năm 2020, toàn thể Giáo Hội hân hoan hướng về thành phố Assisi, nước Ý khi Đức Thánh Cha Phanxicô tuyên phong Chân phước cho cậu thiếu niên Carlo Acutis. - Chỉ mới 15 tuổi, Chân phước Carlo đã được Chúa gọi về vì căn bệnh bạch cầu ác tính, nhưng trước khi về với Chúa, ngài đã để lại cho nhân loại một gia tài thiêng liêng quý giá đó tình yêu nồng cháy với Thánh Thể và khả năng sử dụng Internet để loan báo Tin Mừng. Tuy nhiên, điều khiến nhiều người cảm phục không chỉ là tài năng sử dụng công nghệ Internet hay lòng đạo đức sớm nở, mà chính là “sự bình an thẳm sâu” mà Chân phước Carlo có được ngay giữa những cơn đau khủng khiếp. Trong những ngày cuối đời, bệnh tật khiến ngài đau đớn tột cùng, nhưng Chân phước Carlo vẫn nở nụ cười và nói với mẹ: “Con muốn dâng những đau khổ này để hiệp thông với Chúa Giêsu, để khỏi phải vào luyện ngục mà được vào thẳng Thiên Đàng.”
Chân phước Carlo Acutis dù chỉ sống 15 năm ngắn ngủi nhưng ngài để lại cho Giáo Hội một chứng tá mạnh mẽ đó là: “Bình an thật không phải là không có đau khổ, mà là có Chúa ở giữa đau khổ”. Và đây cũng chính là sự bình an mà Chúa Giêsu muốn ban cho chúng ta trong Tin Mừng của Chúa Nhật hôm nay: “Thầy đã đến đem lửa xuống thế gian, và Thầy những ước mong cho lửa ấy cháy lên. Thầy còn một phép rửa phải chịu, và lòng Thầy khắc khoải biết bao cho đến khi hoàn tất! Anh em tưởng Thầy đến để ban bình an cho thế gian sao? Thầy bảo cho anh em biết: không phải thế đâu, nhưng là đem sự chia rẽ.”
Kính thưa Quý ÔBACE, thật ra Chúa Giêsu không đến để gieo sự chia rẽ, hận thù hay bạo lực, nhưng sự chia rẽ ở đây là hệ quả tất yếu của một chọn lựa: hoặc theo ánh sáng Tin Mừng, hoặc đi theo bóng tối tội lỗi. Ánh sáng và bóng tối không thể dung hòa, và sự chọn lựa ấy đôi khi tạo nên xung đột, ngay cả trong chính gia đình và những người thân ruột thịt.
Còn ngọn “lửa” mà Chúa Giêsu mang đến là lửa tình yêu của Thiên Chúa – ngọn lửa Thánh Thần thanh luyện và biến đổi. Để lửa ấy bùng cháy, Chúa Giêsu phải chịu “phép rửa” của cuộc Thương Khó – một hành trình đẫm máu và đầy đau đớn. Giữa những thử thách đó, Ngài vẫn có một sự bình an sâu thẳm, vì biết mình đang thi hành thánh ý Chúa Cha.
Như vậy sự bình an của Chúa không giống bình an của thế gian. Bình an thế gian đến khi mọi việc thuận lợi, yên ổn. Còn bình an của Chúa là sự vững tâm, tin tưởng và phó thác ngay giữa bão tố. Đó cũng chính là sự bình an đã giúp Chân phước Carlo mỉm cười giữa cơn đau bệnh tật; là sự bình an nâng đỡ Chúa Giêsu bước đi bình thản trên con đường Thập Giá.
Kính thưa quý ÔBACE, Chân phước Carlo đã không để bệnh tật hay đau đớn dập tắt ngọn lửa yêu mến Chúa. Ngài không trốn tránh thực tế, không tìm sự bình an giả tạo bằng cách lãng quên hay chối bỏ. Ngài đã can đảm đối diện với đau khổ bằng đức tin và xác tín rằng: “Chúa luôn ở với con.”
Nhìn lại cuộc sống chúng ta ngày hôm nay cũng đầy những bất an: bệnh tật, áp lực kinh tế, mâu thuẫn gia đình, bất công xã hội. Nhiều khi, để sống Lời Chúa, chúng ta cũng bị chống đối, hiểu lầm, thậm chí ruồng bỏ. Vì thế, Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta: Đừng tìm một sự bình an rẻ tiền, chỉ để tránh va chạm hay “yên chuyện”. Hãy tìm sự bình an thật của Chúa – bình an đến từ việc sống đúng sự thật và yêu thương thật lòng. Bình an ấy không ai lấy mất được, ngay cả khi thân xác đau đớn hay cuộc sống gặp phong ba. Chúng ta hãy giữ cho ngọn lửa đức tin luôn cháy sáng bằng cầu nguyện, tham dự Thánh Lễ và sống bác ái. Để khi lửa yêu mến Chúa bùng cháy, tâm hồn ta sẽ vững vàng trước mọi bất an.
Trong Thánh Lễ hôm nay, chúng ta cùng cầu xin cho mình cũng có được sự bình an đích thực – sự bình an không phụ thuộc vào hoàn cảnh, nhưng bắt nguồn từ việc biết mình thuộc trọn về Chúa. Để như Chân phước Carlo, chúng ta cũng để ngọn lửa Thánh Thần đốt cháy tâm hồn, và giữa mọi bất an, chúng ta vẫn có thể mỉm cười thưa với Chúa rằng: “Lạy Chúa, con xin dâng tất cả cho Chúa.” Amen.
Lm Trầm Phúc
Chúa là Tình Yêu, thánh Gioan đã viết như thế. Ngài là Tình Yêu vì thế khi Ngài nói rằng Ngài đem lửa xuống trần gian và Ngài mong cho lửa ấy bùng cháy lên. Lửa đó là lửa nào ? Chắc không phải lửa đã đổ xuống Xô-đôm và Gô-mô-ra. Nhưng chắc là lửa tình yêu. Chúng ta hãy để cho lửa tình yêu ấy nung đốt chúng ta để chúng ta yêu mến Chúa hơn, để chúng ta dám yêu mến anh em chúng ta một cách quảng đại hơn.
Chúng ta chưa yêu mến Chúa như Chúa đã yêu thương chúng ta. Bao nhiêu lần chúng ta đọc : con yêu mến Chúa hết lòng hết sức, trên hết mọi sự, nhưng hình như chúng ta chỉ đọc bằng miệng mà không để ý. Xưa kia, Chúa nói qua miệng các tiên tri : “ Dân nầy thờ Ta bằng môi bằng miệng, nhưng lòng nó xa Ta muôn trùng”. Chúng ta cũng như dân Do thái xưa thôi. Hãy cầu xin để chúng ta biết yêu mến Chúa với tất cả tâm hồn chúng ta. Chớ gì lửa Chúa mang xuống từ trời thiêu đốt tâm hồn chúng ta làm cho chúng ta trở thành những ngọn đuốt thiêng, hầu sưởi ấm tâm hồn lạnh giá của thế gian nầy. Chúng ta đang sống trong một thế giới đầy dẫy hận thù và bất công. Nhiều tâm hồn đang lạnh giá, chúng ta hãy là những ngọn đuốt thiêng làm bùng lên ngọn lửa yêu thương giữa mùa đông của thế giới.
Lửa Chúa mang từ trời xuống sẽ nung đốt lòng chúng ta để chúng ta mang Tin Mừng cho mọi người. Hãy mang Tin Mừng trong một tâm hồn nóng sốt mà những thất bại,mệt nhọc không làm nản chí. Chúng ta không cô đơn, Chúa Giêsu không bao giờ bỏ rơi chúng ta trong sự yếu đuối của chúng ta. Ngài âm thầm theo dỏi chúng ta, nâng đỡ sự yếu hèn của chúng ta, giúp chúng ta vượt qua mọi thử thách, mọi trở ngại. Tin vào Ngài, chúng ta vững bước.
Nhưng Chúa còn cho chúng ta biết, Ngài không mang hoà bình cho thế gian đâu, Ngài mang sự chia rẽ, hai chống lại ba, cha chống lại con cái, con cái chống lại cha…Chúng ta ngạc nhiên chăng ? Chúa là sự bình an của chúng ta, sao lại có chuyện chia rẽ ? Chúa là sự bình an, nhưng bình an của Chúa phải bước qua nhiều thử thách. Chính Chúa Giêsu là nạn nhân của con người. Ngài đến mang bình an cho mọi người, nhưng người đời không muốn sống bình an, vì lòng dạ con người từ chối sự bình an, họ chỉ muốn sống theo ý riêng hơn là sống theo ý Chúa. Chúng ta hãy nhìn Chúa Giêsu, chúng ta thấy gì ? Sự chống đối quyết liệt. Biệt phái luôn rình rập, gài bẫy, tìm hết mọi cách để hãm hại Ngài và sau cùng giết Ngài, treo Ngài trên thập giá. Những kẻ theo Ngài cũng đồng chung số phận. Theo Ngài tức là đi ngược lại với thế gian, và như thế trong các gia đình, sự chia rẽ vẫn là một điều bình thường, vì nơi đâu có người theo Chúa, nơi đó sẽ có những người chống đối.
Chúng ta vẫn là những người yếu đuối, nhưng Chúa không bỏ rơi chúng ta bao giờ. Tin vào Chúa là con đường an toàn nhất. Những hơn thế nữa, Chúa cho chúng ta ăn lấy Chúa để cùng sống với Ngài và chiến đấu với Ngài và sau cùng sẽ cùng với Ngài hưởng sự bình an vĩnh viễn trong Ngài.
Lm. Thái Nguyên
Ngọn lửa tình yêu
Con người có thể sống thiếu nhiều thứ, nhưng không thể sống thiếu tình yêu. Cơm bánh nuôi sống thể xác, nhưng nếu tâm hồn không được sưởi ấm bởi tình thương, đời người chỉ còn là một cuộc tồn tại lạnh lẽo và cằn cỗi – như một thân cây trụi lá giữa mùa đông, như một ngọn đèn cạn dầu giữa đêm tối.
Thiên Chúa là Tình Yêu (x. 1 Ga 4,8), và chúng ta được tạo dựng từ Tình Yêu ấy. Vì thế, chỉ khi sống trong tình yêu – biết yêu và được yêu – con người mới sống đúng với ơn gọi thẳm sâu của mình. Tình yêu là ánh lửa thiêng sưởi ấm trái tim, là luồng sinh khí giúp con người bước đi giữa đêm đen cuộc đời với hy vọng và nghị lực.
Nhưng thật đau lòng, trong một thế giới đầy khẩu hiệu yêu thương, con người lại ngày càng trở nên xa cách, lạnh nhạt, thờ ơ với nhau và với chính bản thân. Cái lạnh đáng sợ nhất không phải là cái lạnh của thời tiết, mà là cái lạnh len vào ánh mắt, lời nói và hành động – khiến người ta sống gần bên nhau mà lòng thì cách biệt muôn trùng.
Trước thế giới đóng băng bởi ích kỷ và vô cảm, Đức Giêsu cất lên một lời đầy thao thức: “Thầy đã đến ném lửa vào mặt đất, và Thầy những ước mong phải chi lửa ấy đã bùng lên!” (Lc 12,49)
Ngọn lửa đó không phải là sự hủy diệt, nhưng là ngọn lửa của Thánh Thần, là lửa tình yêu bừng cháy trong trái tim cứu độ của Đức Kitô. Ngài khao khát thắp lên nơi mỗi tâm hồn ngọn lửa ấy – không phải bằng lời hô hào, nhưng bằng chính cuộc hiến tế của mình: chấp nhận “phép rửa” của Thập giá để thiêu đốt bản thân như một lễ toàn thiêu tình yêu, hầu khai mở ánh sáng phục sinh cho thế giới.
Tình yêu của Đức Giêsu là tình yêu bị đốt cháy đến tận cùng, và chính từ đó, ngọn lửa ấy lan truyền suốt lịch sử nhân loại, đến với mỗi chúng ta hôm nay. Thế nhưng, sau đó, Đức Giêsu lại nói: “Anh em tưởng rằng Thầy đến để ban hòa bình cho trái đất sao? Không phải thế đâu, nhưng là đem sự chia rẽ” (Lc 12,51).
Lời này tưởng chừng mâu thuẫn với sứ mạng của Đấng được gọi là Hoàng Tử Bình An (Is 9, 5). Nhưng Đức Giêsu tuyệt đối không gieo rắc chia rẽ – Ngài chỉ mặc khải sự chia rẽ đã sẵn có trong lòng nhân loại khi đối diện với Tin Mừng: giữa người tin và không tin, giữa ánh sáng và bóng tối, giữa sự thật và dối trá, giữa yêu thương và hận thù. Và chia rẽ lớn nhất không ở bên ngoài, mà nằm ngay trong tâm hồn – nơi ta bị giằng co giữa điều thiện và điều ác: “Sự thiện tôi muốn thì tôi không làm, còn sự ác tôi không muốn, tôi lại cứ làm” (Rm 7,19).
Sự bình an mà Đức Kitô mang đến không phải là thứ yên ổn giả tạo do thỏa hiệp hay thỏa mãn bản năng, mà là bình an được đánh đổi bằng chiến đấu, bằng dấn thân chống lại tội lỗi, bằng can đảm bước vào hành trình thập giá để sống theo công lý và sự thật.
Ngọn lửa yêu thương ấy đã được bừng cháy nơi Thập Giá, bùng lên rực rỡ trong ngày Lễ Ngũ Tuần, và hôm nay – được trao lại cho mỗi người chúng ta. Nhưng câu hỏi đánh động nhất là: Ngọn lửa ấy có đang cháy trong tim tôi không? Hay đã bị dập tắt bởi sợ hãi, bởi thờ ơ, bởi khép kín và vô cảm?
Làm sao ta có thể đốt lên ngọn lửa yêu thương ấy? Muốn thắp lên ngọn lửa tình yêu ấy, ta phải bắt đầu từ chính mình:
- Hãy đốt cháy hận thù bằng tha thứ, đốt cháy ích kỷ bằng trao ban, đốt cháy vô cảm bằng sự hiện diện yêu thương.
- Hãy dám chọn Đức Kitô, dẫu phải chia rẽ với chính mình, gia đình, thế giới – để sống theo Tin Mừng.
- Hãy cầu xin Thánh Thần thổi bùng ngọn lửa yêu thương, lòng can đảm và ánh sáng chân lý trong tâm hồn mình mỗi ngày.
Để đáp lại khát vọng bừng cháy của Đức Kitô, ta không thể sống yên ổn, dửng dưng. Ngài đã chịu “phép rửa” bằng đau khổ và hy sinh – còn chúng ta cũng được mời gọi “chịu phép rửa” bằng sự hiến thân âm thầm vì yêu mến trong bổn phận hằng ngày, trong đời sống gia đình, cộng đoàn, và xã hội.
Mahatma Gandhi đã nói:“Một vật cứng rắn đến đâu, cũng sẽ tan chảy trong lửa tình yêu. Nếu vật ấy không tan chảy, chính vì ngọn lửa không đủ mạnh”. Ước gì ngọn lửa tình yêu của Chúa Kitô được thắp lên từ lòng mỗi người chúng ta, được gìn giữ bằng cầu nguyện, được nuôi dưỡng bằng dấn thân, và được lan tỏa bằng đời sống chứng tá.
Cầu nguyện
Lạy Chúa Giêsu!
Chúa đã đến ném lửa vào mặt đất,
là chính tình yêu của Thánh Thần,
để lan tràn đến khắp mọi thế nhân,
lửa thanh tẩy và tinh luyện tâm can,
lửa sưởi ấm lòng người đang giá lạnh,
chiếu soi đời còn cô quạnh tối tăm.
Chúa ao ước lửa ấy sáng bùng lên,
cho tình yêu thắng vượt trên tất cả,
nên Chúa mong chịu phép rửa từ Cha,
là tự hiến dâng trao mạng sống mình,
làm hy tế để giao hòa nhân thế,
hầu cứu vớt con người khỏi bến mê.
Chúa đã đến để mang lại hòa bình,
nhưng trước tiên Chúa đòi con thay đổi,
nghĩa là phải diệt trừ mọi tội lỗi,
chọn ánh sáng và xua tan bóng tối,
đừng gây thêm những rắc rối cho nhau,
nhưng hãy sống hiền lành và chân thật.
Xin Chúa hãy đốt nóng trái tim con,
bằng ngọn lửa là tình yêu của Chúa,
làm sáng lên trong con đời sống mới,
để Chúa được nhận biết khắp mọi nơi.
để lửa tình yêu Chúa tỏa lan dần,
đem lại cho gian trần niềm vui sống,
cho hòa bình và nối kết hiệp thông. Amen.