11/02/2025
541
Bài giảng Lễ Chúa Nhật VI TN - Giáo phận Mỹ Tho




















GỢI Ý SUY NIỆM

LỄ CHÚA NHẬT VI THƯỜNG NIÊN - NĂM C

Gr 17,5-81 Cr 15,12.16-20Lc 6,17.20-26

Tôma Lê Duy Khang

Tin Mừng hôm nay trình bày cho chúng ta câu chuyện Chúa Giêsu nói về 4 mối phúc và 4 mối không phúc.

Nhưng chúng ta cần để ý đó là nghèo khó, đói khát, khóc lóc, bị phỉ báng chỉ là phương tiện chứ không phải cùng đích, và không đương nhiên là người người khó, khóc lóc, đói khát, bị phỉ báng là có phúc.

Còn ngược lại giàu có, vui cười, no đủ, được ca tụng thì đương nhiên là vô phúc, nhưng ý Chúa muốn nói là những điều đó dễ làm cho con người có khuynh hướng để nghiêng chiều về điều tốt, dễ hướng về Chúa, hay dễ có khuynh hướng nghiêng chiều về điều không tốt, dễ đi xa Chúa , hay nói cách khác là phúc hay không phúc là cuộc đời có gắn bó với Chúa hay không không gắn bó với Chúa, nên những thứ bên ngoài chỉ là phương tiện.

Trong bài đọc 1 trích sách ngôn sứ Giêremia, có nói: “Đáng nguyền rủa thay kẻ tin ở người đời, lấy sức phàm nhân làm nơi nương tựa, và lòng dạ xa rời ĐỨC CHÚA! Người đó sẽ như bụi cây trong hoang địa chẳng được thấy hạnh phúc bao giờ, hạnh phúc có đến cũng chẳng nhìn ra, nhưng sẽ ở mãi nơi đồng khô cỏ cháy, trong vùng đất mặn không một bóng người. Phúc thay kẻ đặt niềm tin vào ĐỨC CHÚA, và có ĐỨC CHÚA làm chỗ nương thân. Người ấy như cây trồng bên dòng nước, đâm rễ sâu vào mạch suối trong, mùa nóng có đến cũng chẳng sợ gì, lá trên cành vẫn cứ xanh tươi, gặp năm hạn hán cũng chẳng ngại, và không ngừng trổ sinh hoa trái.”

Nhưng vấn đề đặt ra với mỗi người chúng ta đó là phải chăng cuộc đời của chúng ta chỉ dừng lại ở phúc ở đời này? Thưa không, mà phải có hạnh phúc ở đời sau.

Bài đọc hai thánh Phaolo nói: “Nhưng nếu chúng tôi rao giảng rằng Đức Ki-tô đã từ cõi chết trỗi dậy, thì sao trong anh em có người lại nói: không có chuyện kẻ chết sống lại? Vì nếu kẻ chết không trỗi dậy, thì Đức Ki-tô cũng đã không trỗi dậy. Mà nếu Đức Ki-tô đã không trỗi dậy, thì lòng tin của anh em thật hão huyền, và anh em vẫn còn sống trong tội lỗi của anh em. Hơn nữa, cả những người đã an nghỉ trong Đức Ki-tô cũng bị tiêu vong. Nếu chúng ta đặt hy vọng vào Đức Ki-tô chỉ vì đời này mà thôi, thì chúng ta là những kẻ đáng thương hơn hết mọi người.

Nhưng không phải thế! Đức Ki-tô đã trỗi dậy từ cõi chết, mở đường cho những ai đã an giấc ngàn thu.”

Nếu chúng ta chỉ tin Chúa ở đời này thì theo thánh Phaolo thì chúng ta chỉ là những kẻ đáng thương nhất mà thôi.

Chúa Giêsu đã dạy các môn đệ: “Thầy nói cho anh em là bạn hữu của Thầy được biết: Anh em đừng sợ những kẻ giết thân xác, mà sau đó không làm gì hơn được nữa. Thầy sẽ chỉ cho anh em biết phải sợ ai: hãy sợ Đấng đã giết rồi, lại có quyền ném vào hoả ngục. Thật vậy, Thầy nói cho anh em biết: anh em hãy sợ Đấng ấy.” (Lc 12, 4-5).

Con người của chúng ta thường bị ngộ nhận về điều này, để rồi dẫn đến sai lầm.

Câu chuyện anh thanh niên có nhiều của cải, anh đã ngộ nhận rằng chỉ có hạnh phúc ở đời này, nên đã anh không dám mạo hiểm để làm theo lời của Chúa Giêsu là bán tất cả mọi sự để chia cho người nghèo.

Thánh Phêrô cũng bị ngộ nhận sau sự kiện đó, nên hỏi Chúa Giêsu: “"Thầy coi, phần chúng con, chúng con đã bỏ những gì là của mình mà theo Thầy." Người đáp: "Thầy bảo thật anh em: chẳng hề có ai bỏ nhà, bỏ vợ, anh em, cha mẹ hay con cái vì Nước Thiên Chúa, mà lại không được gấp bội ở đời này và sự sống vĩnh cửu ở đời sau." (Lc 18, 28-30) Chúa Giêsu đã chỉ cho ông thấy không chỉ có sự sống ở đời này, mà còn có sự sống vĩnh cửu ở đời sau.

Nhưng ông không nhận ra được điều này, chính vì thế, mà sau này khi mà Chúa Giêsu bị bắt ông đã trối Chúa, để rồi đến khi Chúa Giêsu sống lại thật sự hiện ra củng cố đức tin cho các ông, thì ông và các môn đệ mới tin vào Chúa, mới sẵn sàng hy sinh mạng sống làm chứng cho Chúa.

Hay nhiều khi có người không tin Chúa ở đời này và ở đời sau để rồi thách thức Chúa.

Một người vô thần ngày nọ đứng giữa công trường, ngửa mặt thách Chúa trong 5 phút xem có dám giết ông không.

5 phút trôi qua, chẳng có chuyện gì xảy ra. Anh ngạo nghễ ăn nói xúc phạm đến Chúa. Chợt một bà già hỏi :

- Này ông, ông có đứa con nào không ?

- Ồ, sao bà lại hỏi thế ?

- Nếu một đứa con anh cầm con dao đưa cho anh bảo anh giết nó, anh có làm không ?

- Không, tôi thương chúng lắm.

- Chúa cũng vậy, Ngài thương anh lắm, đâu nỡ giết anh.

Xin cho mỗi người chúng ta biết tin Chúa ở đời này và ở đời sau. Amen.



Lm. Thái Nguyên

Nghèo khó và giàu có

Suy niệm

Cuộc đời mỗi người là một cuộc hành trình đi tìm hạnh phúc thật. Người đời thường coi hạnh phúc bắt nguồn từ giàu sang phú quý, được danh thơm tiếng tốt và quyền cao chức trọng… ai cũng rất sợ nghèo nàn, túng thiếu, thấp kém… Đức Giêsu đưa chúng ta đi vào một thế giới khác, với một não trạng khác:“Phúc cho anh em là những kẻ nghèo khó…”. Các môn đệ Đức Giêsu là những người có phúc, vì phải chịu nghèo, chịu đói, chịu oán ghét, và bị khai trừ vì Ngài. Nước Trời thuộc về họ từ hôm nay và hạnh phúc sẽ trọn vẹn trong ngày sau hết.

Người nghèo phải chăng là người thiếu thốn của cải vật chất? Phải chăng Đức Giêsu chúc phúc cho một giai cấp xã hội? Thật ra chẳng có thực trạng xã hội nào được phong thánh hay được đặt quan hệ trực tiếp với Nước Trời. Chúa Giêsu đến cho mọi thành phần xã hội chứ không chỉ riêng cho người nghèo. Tuy nhiên, sứ mạng của Đức Giêsu liên hệ cấp bách đến những người bị đói khát, khóc lóc, bách hại, ngược đãi... Họ là những người bị bỏ rơi, bị loại ra bên lề xã hội vì bệnh tật, nghèo hèn hay vì thành kiến của xã hội và tôn giáo. Đức Giêsu đến trước tiên là để giải thoát họ khỏi tình trạng quá éo le trong đời. Họ phải là những người được chúc phúc đầu tiên khi Nước Trời đến, và như vậy Ngài đem lại một trật tự mới, vượt qua sự phân chia giai cấp giàu nghèo. Nghèo không phải là ý nghĩa dự phóng của đời người, vì Chúa đến là để cho mọi người được sống và sống dồi dào (x. Ga 10, 10). 

Thật ra, tự bản chất giàu - nghèo chưa là gì cả, không xấu cũng không tốt. Hạnh phúc hay đau khổ phát xuất từ trong tâm chứ không đến từ bên ngoài. Những gì bên ngoài chỉ làm tăng thêm cảm xúc chứ không tăng thêm hạnh phúc. Cảm xúc chỉ là tạm bợ, đến và đi trong phút chốc, nhiều khi là sự giả tạo. Hạnh phúc mới sâu xa, bền vững, có được hay không là tùy thuộc tâm thái của mỗi người trước mọi tình cảnh, nó không lệ thuộc và giàu hay nghèo. Hạnh phúc hay đau khổ là một tâm thái, nên nó cũng là một lựa chọn: sống yêu thương hay ích kỷ, tha thứ hay thù hằn, mở ra hay khép lại, đón nhận hay từ khước… Phúc hay họa đã nằm sẵn trong cái nhìn hay thái độ sống của mỗi người.

Giàu có bị phủ nhận vì mãi lực của nó muốn biến thành tuyệt đối. Tiền bạc trở thành oan khiên vì người ta muốn biến nó thành cùng đích, khiến toàn thể cuộc sống con người bị cuốn hút vào đó. Giàu có làm ta xao lãng và xa cách Thiên Chúa, vì nghĩ rằng hạnh phúc phát sinh từ những gì ta có. Thực chất, sự ham muốn giàu có chỉ đem lại một thứ an toàn giả tạo, vật hóa tinh thần, vô hiệu hóa khả năng hiệp thông. Những kẻ giàu phải bảo vệ những gì họ có, nên khó sống chân tình với mọi người. “Vi nhân bất phú, vi phú bất nhân”. Không yêu tiền bạc, không đặt nặng vật chất, không coi nhẹ tình nghĩa, sao có thể làm giàu?

Lời Chúa hôm nay cũng cảnh cáo:khốn cho các ngươi là những kẻ giàu có”. Chúa Giêsu đã từng nói nhiều về vấn đề này: Ngài gọi kẻ lo thu tích của cải là “đồ ngốc” (Lc 12, 20), coi sự ham muốn giàu có là “bất chính” (Lc 16, 9), ham mê tiền của là điều “ghê tởm” (Lc 16, 14), và khẳng định: “Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước Thiên Chúa” (Mt 19, 24). Ngài yêu cầu các môn đệ phải lựa chọn dứt khoát giữa Thiên Chúa và tiền của (x. Lc 16, 13).

Tuy nhiên, nghèo không phải là không có nguy cơ. Nghèo cũng dễ đưa tới gian tham, trộm cắp và mọi thứ tội phạm, có khi đưa tới tuyệt vọng. Những lý do nghèo có thể là tiêu cực, nhưng căn nguyên của nó vẫn là sự bóc lột lẫn nhau, tạo nên một phân chia giai cấp, bất bình đẳng và phi nhân hóa. Chỉ khi từ bỏ não trạng chạy theo lợi nhuận, xa hoa và thu tích tài sản, con người mới tạo được một xã hội nhân bản, công bình và huynh đệ. Lúc đó giàu mới là điều tốt và được chúc phúc, vì giữ được tâm hồn sạch tội, không chạy theo của cải, tiền tài (x. Hc 31, 8).

Hưởng ứng lời kêu gọi của Đức Kitô (x. Lc 6, 20) nhằm xây dựng Nước Trời tại trần gian, người Kitô hữu cần phải sống đơn sơ giản dị, giảm bớt nhu cầu, để có thể sống yêu thương và chia sẻ cho bao người đang lâm cảnh túng thiếu. Điều cần thiết là sống thân phận thụ tạo, thoát khỏi sự kiềm chế của bản năng tham lam, quyền hành và độc chiếm, để đón nhận và trao ban. Mọi của cải đều là ân huệ Chúa ban, nên cũng phải biến thành ân huệ cho người khác. Đã được cho không thì cũng phải cho không. Điều quan trọng là hoàn thiện bản thân, trong việc sống gắn bó với Chúa và tùy thuộc vào Ngài. Đó là cốt lõi của tinh thần nghèo khó, cho ta có được bình an và hạnh phúc ngay ở đời này, để hướng đến đời sau trong bình an và hạnh phúc muôn đời.

Cầu nguyện

Lạy Chúa Giêsu!
Trong mối phúc đầu tiên Chúa công bố,
dành cho ai biết sống đời nghèo khó,
là điều làm cho con phải giằng co,
giữa sở hữu và sống đời từ bỏ.

Thật ra chẳng có gì là mâu thuẫn,
giữa tiến bộ và hồng ân cứu độ,
giữa đời này và hạnh phúc đời sau,
vì ơn Chúa trao là cuộc sống dồi dào.

Nhưng lời Chúa cho con biết rõ hơn,
sự nghèo khó là yếu tố quyết định,
để giúp con trở thành người chân chính,
vì khi con mê tiền tài danh vọng,
là đi tới lật lọng sống bất công,
gây ra bao khổ sầu cho người khác.

Sự nghèo khó giúp con sống bình tâm,
chẳng sợ chi khi gặp cảnh thăng trầm,
vì cuộc sống luôn đẩy đưa như thế,
miễn con đừng để mình bị khắc chế,
bởi hơn thua và lợi lộc đời này,
là những thứ bên ngoài mau hư mất.

Con nghèo khó khi không ham giàu có,
coi mọi sự dù có cũng như không,
để cho tâm hồn mình luôn mở rộng,
dám cho đi như lòng Chúa ước mong.

Cho con sống thanh cao và giản dị,
luôn bên Chúa với tâm hồn thư thái,
không có gì làm con phải u hoài,
vì Ngài là hạnh phúc mãi đời con. Amen.



Lm. Đaminh Lê Minh Cảnh

Câu nói “đời là bể khổ” của Đức Phật ngày xưa, đến nay hầu như vẫn còn khá đúng với nhiều người chúng ta. Người giàu, khổ vì cái tâm. Cái tâm luôn phải lo tính toán làm sao cho cuộc sống trở nên hoàn hảo theo ý của mình. Nhưng thực tế đời không như là mơ, nên mới có chuyện “người giàu cũng khóc”. Còn người nghèo, thì lại khổ vì vật chất, theo kiểu thiếu thốn những thứ cần thiết trong cuộc sống. Hằng ngày, họ cứ quanh quẫn với những chuyện mưu sinh “cơm, áo, gạo, tiền”. Cái nghèo và cái khổ dường như luôn gắn kết với cuộc đời của con người, như một “chứng bệnh nan y”, mà ai cũng muốn loại trừ triệt để. Thế cho nên, ta thường nghe nói đến những cụm từ: “Hỗ trợ vốn làm ăn”, hay “xoá đói, giảm nghèo”, v.v.

Khi nói đến chuyện “xóa đói, giảm nghèo”, tôi xin chia sẻ câu chuyện vui. Chuyện kể: “Có một gia đình anh nông dân nọ, nhà rất nghèo luôn sống trong cảnh thiếu trước hụt sau. Nên gia đình anh được chính quyền chiếu cố, xếp vào danh sách những hộ nghèo của xã. Cuối năm, Ủy ban xã có chương trình “cấp vốn làm ăn cho những gia đình có hoàn cảnh khó khăn”, để giúp họ vươn lên thoát nghèo. Gia đình anh cũng đã được chính quyền trợ cấp cho một số tiền vốn kha khá. Với số tiền nhận được lẽ ra anh kinh doanh làm ăn, hay ít ra mua cặp bò hay cặp trâu gì đó để sinh lời. Đằng nay, anh ta lại mua một cái tivi (to, xịn xò và hiện đại), cũng mất hơn chục triệu đồng. Thấy anh xài sang, một người hàng xóm thẳng tính hỏi mà không sợ mích lòng: “Sao anh không để giành tiền mần ăn, mà lại xài sang vậy?” Anh ta cười khúc khích, rồi giải thích: Tôi suy nghĩ kỹ lắm. Tôi mua tivi với 2 lý do:

* Lý do thứ 1: có tivi, tôi sẽ xem đài để học hỏi kinh nghiệm làm ăn nơi đây, nơi kia.

* Lý do thứ 2: là để mọi người nghĩ rằng nhờ được cấp vốn, mà gia đình tôi biết làm ăn, vượt khó giàu lên, và đã mua được chiếc tivi.

Nghe vậy, ông hàng xóm kia lắc đầu, nhún vai trề môi, và lèm bèm trong bụng: “Được rồi! nhà ông sẽ mãi là hộ nghèo bền vững cho mà coi!” Nghèo đã là khổ rồi, huống chi là “nghèo bền vững” thì khổ đến cỡ nào nữa, đúng không? Thưa anh chị em!

Vậy mà, trong Phúc âm thánh Luca mà chúng ta vừa nghe, Chúa Giêsu lại nói: “Phúc cho anh em là những người nghèo khó! Phúc cho anh em là những kẻ bây giờ đang phải đói! Đang phải khóc!” Chẳng lẽ, Chúa Giêsu chủ trương cuộc đời này phải là nghèo nàn, đói khát? Câu trả lời rằng tất nhiên là không rồi. Bởi vì, Chúa vẫn muốn mọi người được đủ ăn đủ mặc, như kinh lạy Cha, Chúa đã dạy chúng ta cầu nguyện: “Xin cho chúng con lương thực hằng ngày dùng đủ.” Thế thì sao Chúa lại nói: "Phúc cho anh em là những kẻ nghèo khó, phúc cho anh em là những kẻ đói khát, khóc lóc?"

Để hiểu Lời dạy của Chúa Giêsu, ta nên biết rằng: Đây là Lời Chúa Giêsu an ủi trực tiếp với các học trò của mình. Trước đây, các thánh Phêrô, Anrê, Gioan và Giacôbê đều là những người khá giả, có gia đình, nhà cửa, lưới, và có ghe thuyền. Ngày ngày, các ông đánh bắt tôm cá, được đồng ra đồng vào, đủ nuôi sống gia đình. Nhưng từ khi đi theo Thầy Giêsu, các ông hy sinh tất cả bỏ nghề chài lưới, bỏ gia đình và khăn gói lên đường theo Thầy Giêsu, phục vụ Nước Trời. Phải nói rằng: Các ngài tự chủ động trở thành người nghèo, vì Nước Trời. Các ngài chấp nhận hy sinh vì lý tưởng. Cho nên, Chúa Giêsu chúc phúc cho các Tông đồ bằng một lời hứa: “Phúc cho anh em là những người có tinh thần nghèo khó, vì Nước trời là của anh em” (Mt 5,3). Rất rõ ràng và rất thực tế, một khi các Tông đồ đồng cam cộng khổ vì Chúa và vì Tin Mừng, các ngài xứng đáng được hưởng hạnh phúc Nước Trời thôi.

Từ đó, ta có thể suy ra rằng: Với cuộc sống đức tin, khi ta chấp nhận hy sinh, chịu thiệt thòi mất mát vì Chúa, ta cũng sẽ được Chúa ban ơn dư đầy. Bởi vì lòng quảng đại của Chúa rất bao la. Ta dâng cho Chúa một, Ngài trả lại cho ta gấp trăm gấp ngàn lần, như Lời Chúa nói: “Ai đong đấu nào, Chúa sẽ đong trả lại cho bằng đấu đó.” (Mc. 4,24)

Báo Tuổi Trẻ số ra ngày 2/11/1994, có đăng bài viết về cô Vương Ngọc Sương. Cô là một người tàn tật, phải ngồi xe lăn, và mở lớp học tình thương cho trẻ em nghèo. Hơn nữa, cô còn dùng căn nhà của mình để chăm sóc cho một số người tàn tật giống như cô. Câu chuyện xảy ra vào năm 1985, trong một tai nạn, cô Sương bị chấn thương cột sống khiến đôi chân mất dần cảm giác rồi cuối cùng bị liệt. Chồng cô kiên nhẫn chăm sóc cô, được sáu tháng rồi cao chạy xa bay, để lại cho cô 2 đứa con nhỏ. Giữa cảnh túng quẫn, rất may cô được một người mẹ nuôi ở bên Pháp giúp đỡ. Có điều rất khâm phục là cô dùng số tiền của người mẹ nuôi giúp, nuôi những trẻ em tàn tật bị bỏ rơi ở xung quanh cô. Trong số những đứa trẻ cô nhận nuôi, có một ông bố đến thăm đã phải bật khóc và nói: “Tôi lành lặn như thế này mà đã hư hỏng, không nuôi được con cái của mình, đang khi chị tật nguyền, lại phải gánh vác việc nuôi dạy các con của tôi. Tôi thật xấu hổ”. Và từ đó, ông ta cố gắng bỏ tật nghiện rượu và làm lại cuộc đời. Hơn nữa, người mẹ nuôi của cô ở bên Pháp đã viết thư chia sẻ rằng: Mấy người Pháp đến Việt Nam thăm cô, khi quay trở về nước Pháp, họ cũng tỏ ra là người sống đạo sốt sắng khác hẳn trước đây. Riêng bản thân cô Sương đã không ngại thú nhận rằng: “Trước kia, tôi cũng đã từng dửng dưng với sự túng thiếu và khổ đau của người khác, và cũng đã từng làm mất lòng Chúa (cô là người Công giáo). Chính nhờ sự tàn tật, mà tôi đã thay đổi cách sống. Tôi vui vẻ đón nhận tất cả mọi điều Chúa đã gửi đến như một sự thử thách, tôi phó thác mọi sự vào tình yêu của Chúa.

Trong cuộc sống đức tin cũng thế, có những lúc ta đau khổ cần đến một niềm tin phó thác, để được Thiên Chúa ủi an; để rồi ta trở nên mạnh mẽ hơn và trở thành một người biết xoa dịu những nỗi đau cho người khác. Từ đó, ta cảm nhận được lời chúc phúc của Chúa đang đơm hoa kết trái trong ta. “Phúc cho ai biết xót thương người, vì họ sẽ được Thiên Chúa xót thương”. Amen.

 


Lm Trầm Phúc

Chúa Giêsu chúc phúc cho các môn đệ. Ai là người được Chúa chúc phúc ? Đó là những người nghèo, những người đói rách, những người khóc than, những người bị bách hại. Chúng ta có thuộc về những hạng người được chúc phúc đó không ? Chúng ta có thực sự nghèo không ? Chúng ta có cảm thấy đói không ?

Nhưng chúng ta cần nhìn vào một người, người đó là Thiên Chúa. Ngài giàu sang hơn mọi người, vì vũ trụ là của Ngài. Hơn nữa Ngài quyền phép vô cùng, một tiếng nói, Ngài có thể làm cho người mù thấy được, người chết sống lại…Nhưng Ngài đã trở thành nghèo khó, sinh ra nơi hang lừa máng cỏ, chạy loạn khi chưa biết nói, lớn lên trong một căn nhà nghèo như mọi người , đi rao giảng không có nơi tựa đầu. Bị người đời chống đối, làm ơn cho mọi người, chết treo trên cây thập giá…Vì thế, Ngài chúc phúc cho những người giống như Ngài, vì Ngài đã nếm hương vị của nghèo khó, của bách hại, của nước mắt.

Thánh Luca chỉ nói đơn sơ : Phúc cho anh em là những người nghèo khó. Tất cả những người nghèo đều được chúc phúc cả sao ? Và nghèo khó là gì ?

Thánh sử không nói là mọi người nghèo đều được chúc phúc. Từ nghèo có thể hiểu theo nghĩa vật chất nhưng cũng có thể hiểu theo nghĩa tinh thần. Nghèo tức là không có gì trong tay, không tài sản, nhưng nghèo cũng có thể là không bám vào tiền bạc của cải, chỉ bám vào Chúa mà thôi. Thánh Phanxicô Assisi là con nhà giàu, giàu nhất thành phố, nhưng đã không bám vào tiền bạc. Ngài bỏ tất cả để sống cho Chúa. Thánh Têrêxa Hài Đồng Giêsu cũng là con nhà giàu và được cưng chiều hết mực, đã bỏ mọi sự, nhất là bỏ cha già, chôn mình trong bốn bức tường dòng kín. Đó là những người nghèo mà Chúa chúc phúc : vì Nước Thiên Chúa là của anh em. Trong sách Tin Mùng theo thánh Luca, chúng ta cũng thấy các tông đồ bỏ mọi sự mà theo Thầy. Chúng ta thì sao ?

Chúng ta sợ mất mát, chúng ta không dám theo Chúa vì chúng ta không tin rằng Chúa có thể lo cho chúng ta. Chúng ta nghĩ rằng chúng ta có thể tự lo cho mình mà không cần đến Chúa. Chúng ta quên rằng mọi sự đều qua đi và cái chết gần kề và tai nạn, bệnh tật có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Chúng ta không làm chủ được đời sống của mình. Chúng ta đang sống trong tay Chúa. Hãy tin rằng Chúa là tất cả. Có Chúa là có tất cả, Mất Chúa là mất tất cả.

Chúa biết chúng ta yếu tin, vì thế Ngài sẵn sàng đến với chúng ta, cho chúng ta thấy rằng Ngài không ngại quên mình để giúp chúng ta tin. Ngài cho chúng ta nuốt Ngài vào trong chúng ta để sống với chúng ta, chia xẻ mọi gian lao cực khổ với chúng ta, mang cho chúng ta thiên đàng của Ngài như Ngài đã nói : Nước Trời là của anh em. Nước Trời là hôm nay chứ không ở trong một tương lai nào xa xăm chúng ta vói tay không tới. Nước Trời là chính Chúa. Xưa kia, Ngài không có nơi tựa đầu, chúng ta dám cho Ngài một nơi để tựa đầu không ? Ngài sẽ rất vui khi chúng ta tiếp đón Ngài với tất cả tình yêu, vì Ngài chỉ mong mang lại cho chúng ta niềm hạnh phúc của Ngài thôi.

Còn hạnh phúc nào bằng hạnh phúc được sống với Chúa những ngày cơ cực trần gian nầy ? Hãy dành cho Ngài tất cả tình yêu nhỏ hèn của chúng ta, Ngài sẽ lấp đầy những thiếu thốn của chúng ta bằng sự sung mãn của Ngài.