13/05/2025
769
Bài giảng Lễ Chúa Nhật V Phục Sinh - Giáo phận Mỹ Tho


















 

GỢI Ý SUY NIỆM

LỄ CHÚA NHẬT V PHỤC SINH

Ga 13,31-33a.34-35

Tôma Lê Duy Khang

Tin mừng hôm nay Chúa Giêsu nói với các môn đệ: “Thầy ban cho anh em một điều răn mới là anh em hãy yêu thương nhau; anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em. Mọi người sẽ nhận biết anh em là môn đệ của Thầy ở điểm này: là anh em có lòng yêu thương nhau."

Yêu thương nhau là yêu thương ai, có phải chỉ là yêu thương người thân cận của mình hay không?

Thưa không phải chỉ yêu thương người thân cận như chính mình, mà chúng ta hãy yêu thương mọi người để trong mắt họ chúng ta trở thành người thân cận của họ, chúng ta hãy nhớ lại câu chuyện dụ ngôn người Samari nhân hậu là một minh họa cho chúng ta: “Một người kia từ Giê-ru-sa-lem xuống Giê-ri-khô, dọc đường bị rơi vào tay kẻ cướp. Chúng lột sạch người ấy, đánh nhừ tử, rồi bỏ đi, để mặc người ấy nửa sống nửa chết. Tình cờ, có thầy tư tế cũng đi xuống trên con đường ấy. Trông thấy người này, ông tránh qua bên kia mà đi. Rồi cũng thế, một thầy Lê-vi đi tới chỗ ấy, cũng thấy, cũng tránh qua bên kia mà đi. Nhưng một người Sa-ma-ri kia đi đường, tới ngang chỗ người ấy, cũng thấy, và chạnh lòng thương. Ông ta lại gần, lấy dầu lấy rượu đổ lên vết thương cho người ấy và băng bó lại, rồi đặt người ấy trên lưng lừa của mình, đưa về quán trọ mà săn sóc. Hôm sau, ông lấy ra hai quan tiền, trao cho chủ quán và nói: "Nhờ bác săn sóc cho người này, có tốn kém thêm bao nhiêu, thì khi trở về, chính tôi sẽ hoàn lại bác." Vậy theo ông nghĩ, trong ba người đó, ai đã tỏ ra là người thân cận với người đã bị rơi vào tay kẻ cướp? " Người thông luật trả lời: "Chính là kẻ đã thực thi lòng thương xót đối với người ấy." Đức Giê-su bảo ông ta: "Ông hãy đi, và cũng hãy làm như vậy." (Lc 10, 30-37), chúng ta phải yêu thương tất cả mọi người trước, chứ không phải yêu thương người đã yêu thương mình, để chính mình trong mắt của họ, mình trở thành người thân cận của họ.

Nhưng Chúa không chỉ muốn dừng lại ở việc là để cho người khác thấy ta là người thân cận của họ khi chúng ta yêu thương họ, mà Chúa còn muốn điều gì nữa? thưa Chúa muốn: “Mọi người sẽ nhận biết anh em là môn đệ của Thầy ở điểm này: là anh em có lòng yêu thương nhau." Nghĩa là phải qua đó giúp cho người khác được biết Chúa mới là điều quan trọng, để họ được cứu độ.

Chính Chúa Giêsu đã từng nói: “Anh em đã nghe Luật dạy rằng: Hãy yêu đồng loại và hãy ghét kẻ thù. Còn Thầy, Thầy bảo anh em: hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em. Như vậy, anh em mới được trở nên con cái của Cha anh em, Đấng ngự trên trời, vì Người cho mặt trời của Người mọc lên soi sáng kẻ xấu cũng như người tốt, và cho mưa xuống trên người công chính cũng như kẻ bất chính. Vì nếu anh em yêu thương kẻ yêu thương mình, thì anh em nào có công chi? Ngay cả những người thu thuế cũng chẳng làm như thế sao? Nếu anh em chỉ chào hỏi anh em mình thôi, thì anh em có làm gì lạ thường đâu? Ngay cả người ngoại cũng chẳng làm như thế sao? Vậy anh em hãy nên hoàn thiện, như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn thiện.” (Mt 5, 44-48).

Nếu mở rộng ra, chúng ta thấy nếu chúng ta chỉ yêu thương, chỉ ăn ngày ở lành, thì ai mà chẳng làm được, chẳng hạn như dụ ngôn người Samari nhân hậu ông ta là người ngoại, ông ta vẫn làm được, còn làm tốt hơn người có đạo nữa, nên yêu thương là điều răn mới, nhưng điểm cốt lỗi của yêu thương đó là phải làm cho người ta biết Chúa.

Chúng ta nhớ trong sách Đệ nhị luật có nói: “Vậy hôm nay, anh (em) phải biết và để tâm suy niệm điều này: trên trời cao cũng như dưới đất thấp, chính ĐỨC CHÚA là Thiên Chúa, chứ không có thần nào khác nữa.” (Đnl 4,39). Nên không phải chỉ yêu thương là được, mà còn phải tin vào Thiên CHÚA duy nhất.

Và Thiên Chúa này không ai thấy được thì hiện diện hữu hình qua Chúa Giêsu, Đấng Cứu Chuộc con người Đấng mà Thiên Chúa Cha hứa ban cho con người, chính vì thế chúng ta phải thực hiện nhiệm vụ yêu thương nhau, để qua chúng ta là phương tiện, người ta được biết Chúa, để được cứu độ, đó là đức tin, đó là cùng đích mà chúng ta cần phải hướng tới, chứ không phải chỉ có yêu thương. Amen.




Lm. Tôma Lê Uy Vũ

"Yêu thương như Thầy đã yêu thương"

Kính thưa quý ÔBACE,

Có lần trong một tiết học, một sinh viên đã lên tiếng hỏi bà Margaret Mead – một nhà nhân chủng học nổi tiếng rằng: “Dấu hiệu đầu tiên của nền văn minh nhân loại là gì?”, và người sinh viên ấy mong đợi những câu trả lời như bánh xe, mảnh gốm đất sét, lưỡi câu hay các công cụ cổ xưa khác. Nhưng câu trả lời của Mead lại khiến tất cả phải ngỡ ngàng “Trong một hang động, nơi người ta tìm thấy một chiếc xương đùi đã được chữa lành.”

Khi người sinh viên ngạc nhiên hỏi tại sao, bà giải thích: “Trong thế giới động vật, nếu bạn bị gãy chân, bạn sẽ chết. Bạn không thể săn mồi, không thể tìm thức ăn, cũng chẳng thể thoát khỏi những kẻ săn đuổi, bạn đơn giản là không thể sống sót. Nhưng có một chiếc xương đùi đã lành nghĩa là có người ở lại, có người đã giúp đỡ, chăm sóc, bảo vệ, cho bạn ăn và chờ đợi cùng bạn. Đó là dấu hiệu của lòng trắc ẩn, của tình yêu thương, sự kiên nhẫn và đó cũng chính là dấu hiệu đầu tiên của nền văn minh nhân loại”.

Kính thưa quý ÔBACE, nhà nhân chủng học Margaret Mead đã đưa ra cho các sinh viên của mình một câu trả lời thật bất ngờ: “Nền văn minh không được đo bằng sức mạnh hay kỹ thuật, mà bắt đầu từ lòng trắc ẩn, từ tình yêu biết “ở lại”, biết “chăm sóc” và biết “hy sinh”. Và có lẽ đây cũng chính là điều Chúa Giêsu muốn nhắn gửi chúng ta trong bài Tin Mừng hôm nay: “Thầy ban cho anh em một điều răn mới, là anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em.” (Ga 13,34).

Lời mời gọi này của Chúa Giêsu không chỉ là một giáo huấn, nhưng còn là di chúc thiêng liêng của Ngài trong Bữa Tiệc Ly, khoảnh khắc cuối cùng Ngài còn ở với các môn đệ trước khi bước vào cuộc khổ nạn. Ngài đã quỳ xuống, rửa chân cho từng người, kể cả Giuđa – kẻ sắp phản bội Ngài. Ngài đã yêu thương đến cùng, đã chấp nhận hy sinh mạng sống mình để mang lại ơn cứu độ cho nhân loại.

Kính thưa quý ÔBACE, cũng như chiếc xương đùi đã gãy được chữa lành là minh chứng của tình yêu và lòng kiên nhẫn, thì thập giá của Đức Kitô là minh chứng cao cả nhất của tình yêu dâng hiến, của lòng trắc ẩn sâu thẳm mà Ngài dành cho mỗi người chúng ta. Tình yêu ấy vượt lên mọi giới hạn, không chỉ là cảm thông hay giúp đỡ thoáng qua, mà là dám chết đi cho người mình yêu.

Hôm nay, Chúa Giêsu cũng mời gọi chúng ta hãy sống tình yêu thương như Ngài đã yêu: “Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em.” (Ga 13,34). Một tình yêu biết “ở lại” khi người khác đau khổ, biết “chăm sóc” khi người khác yếu đuối, và biết “hy sinh” khi người khác cần đến chúng ta. Đó không chỉ là dấu chỉ của nền văn minh, mà còn là chứng tá sống động của Tin Mừng giữa cuộc đời này.

Dâng Thánh lễ hôm nay, xin Chúa ban ơn để mỗi chúng ta sẽ trở nên dấu chỉ của tình yêu, để thế giới nhận ra chúng ta là môn đệ của Chúa Giêsu, không phải qua lời nói, nhưng qua chính hành động yêu thương, quan tâm, đỡ nâng nhau mỗi ngày. Và khi người khác nhìn vào chúng ta, họ sẽ thấy được ánh sáng của Chúa Kitô đang lan tỏa, thấy được dấu chỉ của một nền văn minh trong tình yêu của Chúa. Amen.


Đaminh Lê Minh Cảnh


Chuyện kể rằng:
Ngày xưa, có một gia đình nọ, có hai người con. Lúc nhỏ, anh em rất hòa thuận với nhau. Khi lớn lên, anh thì có vợ, em lại lấy chồng, mỗi người tạo cho mình một tổ ấm riêng. Và cũng kể từ đó, hai anh em bắt đầu có tư tưởng tranh giành quyền lợi, hay ganh tị và lớn tiếng hơn thua. Thấy các con bất hòa, người bố cảm thấy rất buồn.

Một hôm, ông bố bị bệnh nặng. Con trai, con gái, con dâu và cả con rể về thăm. Ông bố đã chuẩn bị sẵn một bó đũa và một túi tiền để trên bàn và bảo:

– Ai trong các con bẻ gãy được bó đũa này thì bố sẽ thưởng cho túi tiền này.

Thế là cả bốn người con cố sức bẻ cả một nắm đũa, nhưng không thể. Sau đó, ông bố tháo bó đũa ra, rồi bẻ từng chiếc một, gãy một cách dễ dàng. Thấy vậy, các con nói:

– Bố lấy từng chiếc mà bẻ thì có khó gì đâu!

Ông bố liền bảo:

– Đúng vậy! Nếu các con chia rẽ nhau thì cũng sẽ dễ bị gãy đổ giống như thế. Còn nếu các con đoàn kết, thương yêu nhau thì các con sẽ có một sức mạnh.

“Tình yêu thương”, không phải chỉ giới hạn trong những anh em, chung một mái nhà, như câu chuyện vừa nói tới; mà nó cần được mở rộng ra cho cả thế giới, như văn hoá Á Đông vẫn nhắc: “Tứ hải giai huynh đệ”, nghĩa là: bốn bể đều là anh em với nhau.

Hay tục ngữ Việt Nam cũng khuyên: Thương người như thể thương thân.

Nếu nhìn về khía cạnh trong đạo: giới răn: “Yêu thương” mà Chúa Giêsu dạy, ta thấy có phần độc đáo hơn văn hoá Á Đông, và tục ngữ Việt Nam.

Độc đáo ở chỗ nào?
Thưa anh chị em, nếu Chúa chỉ dạy “Anh em hãy yêu thương nhau”, thì ta cảm thấy rất bình thường, giống như những lời của các bậc tiền bối dạy.

Nhưng ở đây Chúa nói: “Hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu.”
“Yêu như Thầy yêu” - Đó là nét đặc biệt: yêu đến quên mình, đến hy sinh cả mạng sống của mình. Điều đó không hề dễ thực hiện.

Bình thường mà nói: khi ta thương một ai đó, có khi, do người đó dễ thương, hoặc vì người đó mến ta, thì ta mến lại. Theo cái kiểu “có qua có lại mới toại lòng nhau.” Hoặc cao hơn một chút, có khi ta thương một ai đó, vì người đó già cả, bệnh tật, nghèo khổ, đáng thương. Ta thương họ, như một sự thương hại, không hơn không kém. Và cao hơn hết, một tình thương, mà ta dành cho những người ta gặp, thậm chí, người đó không hề thương ta, ta vẫn thương họ, vì Chúa dạy ta phải thế.

Chúa Giêsu không chỉ dạy ta “Yêu thương” bằng lời nói suông, mà Ngài còn sống tình thương đó đến tận hơi thở cuối cùng, trên thập giá.

Trước khi trút linh hồn, Chúa Giêsu không quên cầu nguyện cho kẻ hại mình:
“Lạy Cha, xin tha cho chúng, vì chúng lầm, không biết việc chúng làm.”

“Yêu thương kẻ thù,” “Yêu thương như Chúa yêu” quả là một nét độc đáo, mà tất cả mỗi người chúng ta được Chúa mời gọi: mỗi ngày, hãy tập sống yêu thương giống như thế.

Chỉ khi nào ta cảm nhận được tình Chúa dành cho ta, qua một biến cố nào đó trong cuộc đời, khi đó ta mới có động lực thực sự để tập yêu thương người anh em mình, giống như Chúa đã từng yêu thương chúng ta.

Để tập yêu người, ta nên bắt đầu bằng những suy nghĩ tốt về người khác, với một sự cảm thông nho nhỏ, với một sự chia sẻ nho nhỏ. Để rồi, những sự nho nhỏ đó dần dần tạo nên một tình yêu vĩ đại cho chính mình.

Giống như ông Pamela Deroy nói rằng:
Tình yêu là một điều kỳ diệu. Bạn chẳng bao giờ cần phải bớt yêu người này để dành tình yêu cho một người khác. Vì tình yêu bao giờ cũng có đủ cho tất cả mọi người.

Nhân dịp nói về tình yêu thương, tôi xin nhắc lại một sự kiện đã xảy ra cách nay ít năm, để giúp ta sống có ý nghĩa hơn:

Vào tháng 04/2016, người dân Nhật Bản trải qua 2 trận động đất 7,3 độ Richter. Tổng số những người thiệt mạng lên đến 41 người. Hàng ngàn người đang bị mắc kẹt, vì đường vào thị trấn đã bị phá hủy hoàn toàn. Chính phủ Nhật đã cử 25.000 nhân viên cứu hộ, 3.000 cảnh sát, hàng chục trực thăng đến để cứu giúp. Một điều đáng nói ở đây là tinh thần yêu thương dân tộc của người dân Nhật cao lắm. Sau khi xảy ra sự việc, trên các đường phố, nhiều người thành lập những nhóm hát rong, hát ngày, hát đêm để quyên góp từ thiện cho những người bị nạn. Cả nước đều hướng về vùng động đất sóng thần thuộc tỉnh Kumamoto. Kẻ góp công sức, người góp của để cứu giúp những người bị nạn. Trong 2 ngày đầu tiên, số tiền quyên góp lên đến 156 triệu yên (khoảng trên 31 tỷ đồng Việt Nam).

Có một hình ảnh đẹp, khi được phóng viên truyền hình phỏng vấn, anh Kaoruko Owa chia sẻ rằng:
“Cầu nguyện cho người dân vùng động đất thì cũng tốt. Nhưng tình yêu thương không nên chỉ được thể hiện bằng những lời nói suông. Bởi vì họ cần tiền, cần quần áo, cần thuốc men và những sự hỗ trợ khác nữa. Cho nên, tôi đang cố gắng làm tất cả trong khả năng của mình để giúp họ.”

Tấm lòng của người Nhật là như vậy đó.

Với những điều tôi chia sẻ, mỗi người chúng ta nên rút ra bài học “Yêu thương” để sống. Làm như thế là ta tập hy sinh, tập nên thánh mỗi ngày.

Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con có đôi mắt biết yêu thương, có trái tim biết rộng lượng và có đôi bàn tay biết chia sẻ, để chúng con không còn ngần ngại sống giới răn “Yêu Thương” Chúa dạy đến trọn cuộc đời này. Amen.

 

Lm. Thái Nguyên

Điều răn mới

Đoạn Tin Mừng này được trích từ diễn từ ly biệt của Đức Giêsu trong bữa Tiệc Ly. Vừa sau khi Giuđa rời phòng tiệc để thực hiện việc phản bội, Đức Giêsu biết giờ của Ngài đã đến – giờ tôn vinh Thiên Chúa qua thập giá. Trong giây phút đầy xúc động, Người để lại cho các môn đệ một “điều răn mới”: Yêu thương nhau như chính Người đã yêu.

Yêu thương nhau trở thành điều răn mới, vì không còn yêu theo kiểu cũ là yêu như chính mình, hoặc yêu như chúng ta muốn yêu; mà là yêu như Chúa muốn chúng ta yêu, là yêu như Ngài đã yêu thương chúng ta. Trước khi công bố điều răn mới này, Ðức Giêsu đã cúi xuống rửa chân cho các môn đệ, trong đó có cà Giuđa, dù lúc đó Ngài biết ông sẽ manh tâm phản bội. Ngài còn chấm miếng bánh đầu tiên trao cho Giuđa, như cơ hội cuối cùng để mong ông nhận ra mình đang lầm đường lạc lối. Nhưng rồi cũng vô ích, ông vẫn lầm lì ra đi thực hiện mưu đồ của mình. Đúng là “ma đưa lối quỷ đưa đường, lại tìm những chốn đoạn trường mà đi”.

Trước thái độ cố chấp của Giuđa, Chúa Giêsu biết rõ số phận đang chờ mình, và Ngài sẵn sàng hiến thân để yêu thương cho đến cùng. Yêu như Chúa yêu là như vậy: một tình yêu khiêm hạ, cúi mình để phục vụ; một tình yêu tha thứ trước sự vong ân bội nghĩa; một tình yêu cao cả là hy sinh chính mình. Tôn giáo nào cũng đặt nặng tình yêu thương đồng loại, nhưng điều thật mới mẻ nơi Kitô giáo là yêu thương“như Thầy đã yêu thương”. Tình thương này đã trở nên mẫu mực cho mọi tình yêu của con người. Chưa từng có vị Thầy nào trên thế giới đã dám sống và công bố như thế. Hơn nữa, tình yêu ấy còn là chính sức mạnh linh thiêng của Thiên Chúa đem lại ơn cứu độ cho con người.

Lời trăn trối về giới răn mới của Chúa Giêsu vẫn làm chúng ta trăn trở và nhức nhối. Tuy có nhiều gương sống sáng ngời của nhiều vị thánh đã thực hiện Lời Chúa hôm nay, nhưng nhìn lại bản thân, đời sống cộng đoàn cũng như lịch sử Giáo Hội, ta thấy không thiếu những phân rẽ, bất hòa, kỳ thị, chống chọi, kình địch và triệt hạ lẫn nhau. Điều này đã làm cho thiên hạ chê cười, và gây ảnh hưởng trầm trọng đến đời sống đức tin, khiến nhiều tín hữu rời bỏ Giáo hội để tìm đến những giáo phái hay đạo giáo khác. Thật mỉa mai cho chúng ta, những người tự hào về tôn giáo của mình là đạo rất chính rất thật, nhưng đời sống lại không như vậy, khiến cho nhiều người phải thất vọng.

Mahatma Ghandhi được coi như bậc đại thánh của dân tộc Ấn cũng đã có lần bị kỳ thị và khinh khi, đến nỗi ông không được vào nhà thờ dự lễ. Ông là người rất yêu mến Thánh Kinh và đã tìm ra nơi Kitô Giáo một sách lược hữu hiệu cho đường lối chính trị của mình. Quả thật, dễ dàng yêu mến đạo, nhưng khó lòng yêu người có đạo. Đường lối yêu thương của Phúc Âm thì tuyệt vời, nhưng chưa đi vào đời mà mới chỉ là một mớ giáo thuyết, tuy rất đồ sộ và hệ thống, xem ra không có tôn giáo nào bằng. Nhưng tất cả chỉ bằng không nếu điều răn mới của Đức Giêsu vẫn còn để nguyên trong các sách Tin Mừng, mà chưa được khai sáng trong đời Kitô hữu để có thể khai phóng cho đời sống con người.

Tôn giáo nào cũng có những dấu hiệu riêng để người khác biết mình là tín hữu. Những dấu hiệu nơi người Kitô hữu thì chúng ta thường cho là đeo thánh giá, làm dấu thánh giá, đi nhà thờ, kinh nguyện sớm tối,... Nhưng đối với Ðức Giêsu, dấu hiệu đặc trưng của người môn đệ là tình yêu thương mà họ dành cho nhau, qua sự cảm thông, tha thứ, tôn trọng, hy sinh, phục vụ, chia sẻ,... Có yêu thương người đồng đạo thì ta mới có thể yêu thương người khác đạo, cũng là những người con cái Thiên Chúa mà Ngài muốn cứu chuộc. Chúng ta trách những con người hôm nay sao quá vô cảm, nhưng xem ra chúng ta cũng vẫn vô tâm.

Có điều là muốn yêu thương thì phải chấp nhận đau thương. Đây là điều đòi phải có một trái tim phi thường. Nhìn lên thập giá Chúa ta hiểu điều đó. Đó mới là tình yêu có sức thánh hóa và biến đổi đời sống ta. Chỉ có tình yêu đó mới giúp ta hoàn thiện, trở nên chính mình, làm nên cuộc đời mình theo ý định của Thiên Chúa, đem lại cho ta niềm an vui và hạnh phúc cho nhau. Hãy để cho Lời Chúa một lần nữa lọt vào tâm khảm chúng ta, để những con người được Chúa chọn gọi vì yêu thương biết sống tình thương yêu như Chúa, một tình yêu thương vượt qua mọi ranh giới, để làm chứng rằng: Thiên Chúa là tình yêu, Ngài đang sống trong tôi, và tôi đang sống trong Ngài, để sự hiện diện của tôi ngày càng phản ảnh sâu xa sự hiện diện của Chúa trong cuộc đời này.

Cầu nguyện

Lạy Chúa Giêsu!
Con được dạy yêu người như chính mình,
nhưng chính mình lại yếu đuối mỏng giòn,
cuộc sống với bao nhiêu là sai sót,
nhân cách con cũng dễ bị sói mòn.

Hôm nay Chúa dạy con điều răn mới,
yêu thương nhau như Chúa đã yêu thương,
một tình yêu nhân hậu và khiêm nhường,
như Chúa đã rửa chân cho môn đệ.

Dù biết họ sẽ lỗi ước quên thề,
và hơn nữa còn manh tâm phản bội,
nhưng Chúa vẫn đón nhận không từ chối,
và sẵn sàng chọn đường lối hiến thân.

Yêu như Chúa thật ra chẳng dễ dàng,
vì không phải tình yêu trong chốc lát,
mà tình yêu dám vượt những trái ngang,
cả đau thương và chua xót bẽ bàng.

Yêu như Chúa không tìm kiếm an toàn,
mà trong tâm thế sẵn sàng hiến mạng,
bởi khi yêu là bắt đầu cuộc tử nạn,
qua đau khổ mới đạt tới vinh quang,
chứ không dễ dàng như kiểu của thế gian.

Để sống giới răn mới yêu như Chúa
xin ban cho con một quả tim mới,
để từ nay con thực sự đổi đời,
không còn sống theo đường xưa lối cũ,
mà nên người Ki-tô hữu đẹp ngời. Amen


 

Lm Trầm Phúc

Khi Giudà bỏ bàn tiệc ra đi, Chúa Giêsu xem đó như cuộc thương khó của Ngài đã bắt đầu mà Ngài gọi là sự tôn vinh. Cái chết của Ngài là việc tôn vinh ý muốn của Chúa Cha đã sai Ngài xuống cứu nhân loại bằng cái chết thê thảm của Ngài.

Trước khi chết, Chúa Giêsu tỏ ra yêu mến các môn đệ một cách hết sức đặt biệt, Ngài gọi là những đứa con bé nhỏ của Thầy. Thầy chỉ còn ở với anh em một ít lâu nữa thôi. Ngài biết trước những gì đang chờ đợi Ngài. Ngài ban cho các môn đệ tất cả những gì Ngài có : “ Thầy ban cho anh em một điều răn mới là anh em hãy yêu thương nhau ; anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em”. Đây là một điều răn chứ không chỉ là một lời khuyên thông thường. Một điều răn, vì thế không được bỏ qua.Chúa Giêsu nhấn mạnh chữ như Thầy. Như Thầy là thế nào ? Như Thầy nghĩa là yêu hết mọi người và yêu đến dám liều mạng sống cho người mình yêu. Chúng ta dám yêu như Thầy không ? Hãy nhìn bản thân. Thực sự, chúng ta phải hỗ thẹn vì chúng ta chưa giữ đúng lời Chúa Giêsu dạy. Có thể nói là chúng ta chưa yêu người như Thầy. Thầy bảo chúng ta phải yêu thương anh em như Thầy đã yêu thương chúng ta. Như Thầy. Ai trong chúng ta đã yêu thương anh em như Thầy ? Có, có những người dám yêu thương như Thầy : chúng ta hãy nhìn mẹ Têrêxa Cancutta, cha thánh Boscô. Đó là những người dám yêu thương như Thầy. Nếu tất cả chúng ta đều dám yêu thương như Thầy, thì thế giới nầy đã đổi khác ròi, không còn những cảnh chiến tranh, bóc lột, hận thù v.v.

Chúa Giêsu đang mong chờ chúng ta dám xả thân yêu thương như Thầy để thế gian nhìn biết chúng ta là môn đệ của Thầy. Thực tế, chúng ta chưa yêu thương nhau. Chúng ta đang tranh giành nhau từng mảnh nhỏ danh tiếng. Các hội đoàn tranh nhau, không phải để làm sáng danh Chúa mà chỉ tranh nhau từng tiếng ngợi khen. Chúng ta không mong đẹp lòng Chúa mà chỉ mong một tiếng khen của cha sở. Chúng ta thương nhau như thế đó thì ngàn năm, không ai nhận biết chúng ta là môn đệ của Chúa Tình Yêu.

Chúa Giêsu yêu thương chúng ta không phải để được khen ngợi mà chỉ mong chúng ta yêu thương nhau. Mặc dù chúng ta chưa yêu thương như Chúa muốn, nhưng những cố gắng chúng ta hằng ngày cũng có thể làm cho Chúa vui.

Hôm nay, Chúa vẫn thương chúng ta và vì thương chúng ta Ngài sẵn sàng đến với chúng ta bằng tấm bánh nhỏ, cho chúng ta nuốt Ngài vào trong chúng ta. Tình yêu của Ngài đi đến một mức độ không thể nói được bằng tiếng nói của loài người. Đứng trước tình yêu trời biển đó, chúng ta được mời gọi tiến thêm trên con đường yêu mến. Hãy yêu như Ngài, đó là ước muốn của Ngài. Yêu Ngài chính là làm theo ý Ngài. Ngài sẽ vui biết bao khi thấy chúng ta cố gắng trên con đường tình yêu.