06/05/2025
484
Bài giảng Lễ Chúa Nhật IV Phục Sinh - Giáo phận Mỹ Tho


















 

GỢI Ý SUY NIỆM

LỄ CHÚA NHẬT IV PHỤC SINH

Ga 10,27-30

Tôma Lê Duy Khang

Tin mừng hôm nay Chúa Giêsu nói: “Chiên của Tôi thì nghe tiếng tôi. Tôi biết chúng và chúng theo tôi. Và tôi ban cho chúng sự sống đời đời”.

Như vậy, vấn đề đặt ra với mỗi người chúng ta đó là chúng ta đang sống giữa bao nhiêu phức tập và đa dạng của cuộc sống, bao nhiêu ông thầy hướng dẫn hạnh phúc, bao nhiêu những ngôn sứ loan báo tin vui, làm sao có thể phận biệt được ngôn sứ thật và ngôn sứ giả.

Thánh Ignatio Loyola ngài đã có kinh nghiệm này, đó là trong thời gian dưỡng bệnh, ngài muốn đọc một vài quyển sách, nhưng vì không có sách theo ý ngài muốn, nên người ta đưa cho anh cuốn sách nhan đề “Cuộc đời Đức Ki-tô”, và một cuốn khác nhan đề “Bông hoa các thánh”, cả hai đều được viết bằng tiếng mẹ đẻ.

Nhờ năng đọc các sách này, anh bắt đầu có cảm tình với những điều viết trong đó. Đôi lần anh ngưng đọc để suy nghĩ những điều mình mới đọc; hoặc đôi khi anh nghĩ đến những điều vô bổ anh đã quen suy nghĩ trước đây, và nhiều điều tương tự khác xuất hiện trong trí anh.

Thiên Chúa đã rủ lòng thương giúp anh loại trừ khỏi tâm trí anh những gì anh vừa đọc. Quả vậy, khi anh đọc cuộc đời Đức Ki-tô, Chúa chúng ta và cuộc đời các thánh, thì anh đã suy nghĩ nhiều và tự hỏi: “Vậy giả như tôi làm điều mà thánh Phan-xi-cô đã làm, thì sao ? Giả như tôi làm điều mà thánh Đa-minh đã làm, thì sao ?” Và như thế anh để tâm suy nghĩ rất nhiều điều. Nhưng các tư tưởng ấy chỉ tồn tại một thời gian. Và rồi vì anh bận rộn với các công việc khác, nên những chuyện vô bổ và trần tục ấy lại xen vào; những chuyện này kéo dài một thời gian khá lâu. Hết tư tưởng này đến tư tưởng kia tiếp nối nhau cầm giữ anh rất lâu.

Tuy nhiên có sự khác biệt giữa những tư tưởng ấy: khi nghĩ đến những tư tưởng phàm tục, anh cảm thấy rất thích thú; nhưng khi mỏi mệt không suy nghĩ, anh cảm thấy buồn bã và khô khan. Còn khi nghĩ đến việc theo đuổi những chuyện khắc khổ mà anh biết các vị thánh đã quen sống, thì không những lúc đang nghĩ đến những chuyện ấy, anh cảm thấy tâm hồn vui thú, và ngay cả lúc thôi nghĩ đến, anh vẫn thấy mình sung sướng. (Trích tự thuật của thánh thánh I-nha-xi-ô do linh mục Lu-y Gon-xan-ve ghi lại, bài đọc 2 giờ kinh sách lễ thánh Ignatio Loyola).

Như vậy, để có thể phân biệt đâu là ngôn sứ thật đâu là ngôn sứ giả thì chúng ta phải biết đặt Chúa lên trên hết mọi sự, đi theo con đường mà Chúa đã đi, đi theo con đường mà Chúa đã dạy, để tìm thấy sự ngọt ngào đằng sau những khó khăn thử thách.

Tôi có xem một đoạn clip người ta nói thằng tiểu nhân nó có cái hay của thằng tiểu nhân miệng mồm nó ngọt ngào lắm, nó nói nó trao chuốt ngôn từ lắm, tác phong lúc nào cũng chỉnh chu và vì nó tiểu nhân nên không bao giờ nó nói ra nó để cho người khác bị tổn thương tại vì lòng dạ của nó là lòng dạ của thằng tiểu nhân là nó có mưu đồ xấu rồi, nó nói là người khác nghe là phải mượt mà, còn thằng quân tử nó sống thẳng thắn nó không lợi dụng ai nó không phá ai, thậm chí nó còn giúp người khác nữa, cho nên ngôn từ nó phát ra nó thô bạo hơn, nghe nó rắn rỏi, nghe nó có cái gì đó hơi đụng chạm nó chính trực.

Phong cách giữa người quân tử và tiểu nhân là nó khác nhau, nên người mà ít trải nghiệm nhiều trong cuộc sống học hỏi hay va chạm nhiều trong cuộc sống, mà mình hiểu được hai phạm trù tiểu nhân và quân tử, nhiều khi mình thích sự mượt mà nhẹ nhàng của người tiểu nhân, mà cuộc đời thành bại hay không là quân tử hay tiểu nhân là hai cái, chúng ta chơi với tiểu nhân thì cuộc đời đi xuống mà không biết, còn chơi với người quân tử thì chúng ta thấy chơi với nó hơi mệt, nó hay phê bình mình, nó hay nói này nói kia mình, nó hay góp ý mình,  nhưng người ta có ý tốt người ta nhìn mình với con mắt đầy trách nhiệm, nên đừng bao giờ bị cuốn hút theo cái bề nổi nào cả.

Xin cho mỗi người chúng ta có được một sự cảm nghiệm như vậy trong cuộc đời của mình để biết phân biệt đâu là ngôn sứ thật, đâu là ngôn sứ giả, và để cho chính mình là ngôn sứ thật, đừng là ngôn sứ giả, để đem lại sự ngọt ngào đích thực cho anh chị em của chúng ta. Amen.




Đaminh Lê Minh Cảnh

Phúc âm Thánh Gioan hôm nay, nói đến: "Mục Tử Nhân Lành", một hình ảnh khá quen thuộc đối với người Công giáo, muốn diễn tả và khẳng định rằng: Chúa Giêsu Kitô là Vị Mục tử tốt lành, không chỉ bằng lời nói suông, nhưng bằng hành động "hy sinh mạng sống cho đàn chiên " (Ga 10,11).

Khi Chúa Giê-su nói: "Chiên của Tôi thì nghe tiếng Tôi, Tôi biết chúng và chúng theo tôi" (Ga 10,27). Chữ “Tôi biết chúng” ở đây, muốn diễn tả sự thấu hiểu của Ngài về đàn chiên của mình, biết nhu cầu của từng con chiên một, để chăm sóc và bảo vệ một cách chu đáo. Ngài biết những việc hy sinh âm thầm của từng người, để cũng âm thầm Ngài ban thưởng họ một cách cân xứng; Ngài biết cả những nỗi lo lắng đầy yếu đuối tội lỗi trong tâm hồn con người, để Ngài ban phát ơn tha thứ... Và Ngài cũng biết thế giới đang diễn ra trong khung cảnh hận thù, bất công, nghèo đói, bạo lực và chiến tranh nơi đây nơi kia..., Ngài cũng muốn ban bình an cho con người...

Trước khi về trời với Chúa Cha, Chúa Giêsu đã chọn Phêrô, thay thế Ngài, chăm sóc đàn chiên của Ngài... Trải qua gần 2000 năm (từ năm 33-2025), Chúa cứ tiếp tục chọn người thay thế Thánh Phêrô, để lãnh đạo Giáo hội.

Vào ngày 21/04 vừa qua, Đức Giáo hoàng Phanxicô qua đời, khoảng 1,4 tỉ người Công giáo trên toàn thế giới, mất đi một người cha “đầy lòng nhân ái”, sống tinh thần nghèo khó, rất giống Thánh Phanxicô khó khăn, và nhất là giống Chúa Giêsu “Con chim có tổ, con chồn có hang, nhưng Con Người không có nơi gối đầu” (Lc 9,58).

Trong khi an táng, Đức Giáo hoàng nằm trong chiếc quan tài bằng gỗ thường rất đơn sơ.... của cải tài sản ngài để lại chỉ có 100 đô la mỹ... (dường như tất cả ngài đã dành hết cho người nghèo).  

Thời gian 17 ngày trôi qua, Giáo hội đau buồn vì mất đi người cha thiêng liêng ấy, như đàn chiên bị mất chủ, bơ vơ không người dẫn dắt.

Tối thứ Năm (08/05) vừa qua, Mật nghị Hồng y Vatican, gồm 133 Hồng Y dưới 80 tuổi khắp nơi trên thế giới, sau 2 ngày cầu nguyện và thề hứa dưới sự hướng dẫn của Chúa Thánh Thần, đã bầu chọn được Tân Giáo hoàng. Ngài là người Mỹ đầu tiên trong lịch sử Giáo hoàng. Tên ngài là Robert Francis Prevost. Ngài là giáo hoàng thứ 267 thay thế Thánh Phêrô.

Ngài xuất hiện ở bancon Quảng trường Thánh Phêrô với tư cách là Chủ chăn Giáo hội, trong sự tung hô của của khoảng 50.000 người đang hiện diện chào đón ngài phía dưới sân Đền thờ. Lời chào đầu tiên của ngài là: "Bình an cho tất cả anh chị em”. Đây là câu nói của Chúa Giêsu khi hiện ra với các Tông đồ tại phòng Tiệc ly: “Bình an cho anh em.” Rồi ngài nói tiếp: “Tôi muốn thông điệp hòa bình này, đi vào trái tim của các bạn, đến với gia đình các bạn và tất cả mọi người, bất kể anh chị em ở đâu. Hãy tiến lên, không sợ hãi..., đoàn kết tay trong tay với Chúa... và với nhau...". 

Để hiểu một chút về con người và cách sống của Đức Tân Giáo hoàng, mời cộng đoàn lắng nghe:

Lời tâm sự của 1 người Công giáo khi Đức Lêô 14 được bầu Giáo hoàng:

Kính dâng Đức Thánh Cha Leo thứ mười bốn XIV.

Khi khói trắng bốc lên từ ống khói của điện Sistine, khi tiếng chuông đại hồng ngân vang giữa bầu trời Rôma, và khi vị tân Giáo hoàng bước ra ban công với đôi mắt dịu hiền, tôi, một người Công giáo đang sống ở Âu Châu, đã bật khóc.

Tôi không khóc vì bất ngờ. Tôi khóc vì tôi biết rõ con người ấy là ai. Tôi khóc vì cảm nhận được rằng: Giáo hội đã chọn một người, không chỉ giảng dạy đức tin bằng lời nói, mà đã sống trọn từng ngày trong hành động vì người nghèo. Một con người từng đi qua những mái nhà tranh của Tru-jillo, từng vượt suối băng rừng giữa mùa lũ để mang thuốc men đến với người bệnh, từng dùng chính chiếc áo của mình để che tượng Hài Nhi Giêsu giữa đêm Giáng Sinh giá lạnh khi mái nhà thờ đã bị gió cuốn bay.

Đức Leo thứ mười bốn, trước đó là Hồng Y Robert Francis Prevost, không phải là nhân vật thường xuất hiện trên truyền thông. Nhưng tôi đã đọc về ngài trong các tài liệu tại thư viện dòng tu và những học viện thần học Công giáo. Những chi tiết đó không phải là truyền khẩu, mà là dữ liệu được lưu giữ trong các bản tin mục vụ của Giáo hội địa phương Peru và các bản tường trình chính thức từ thời ngài làm Giám mục tại Chiclayo.

Ngài từng đi bộ hơn hai mươi cây số để dâng Thánh lễ cho một cộng đoàn bị cô lập sau lở đất. Ngài dùng phần lớn đồng lương cá nhân để mua lương thực, thuốc men, vở và áo ấm cho trẻ em nghèo. Có lần, ngài ôm tượng Đức Mẹ, tay xách giỏ thuốc, lội giữa dòng nước xiết để đến với một ngôi làng nhỏ bị mưa lớn chia cắt hoàn toàn. Ngài từng từ chối bữa ăn duy nhất trong ngày để dành phần đó cho một bà mẹ trẻ đang mang thai không có gì trong bụng. Ngài rửa chân cho người già, lau mặt cho những đứa trẻ bị sốt, và nắm chặt tay những người hấp hối trong trại phong.

Với người dân nơi ấy, ngài không mang hình ảnh của một vị giám mục. Ngài chỉ đơn sơ là cha Roberto, người mục tử hiền lành có thể lắng nghe không cần nói nhiều, có thể hiểu được nỗi đau mà không cần ai phải diễn giải. Người luôn đến bất cứ lúc nào ai đó đau khổ, bất kể là sáng sớm hay đêm khuya, giữa nắng gắt hay trong cơn giông.

Hình ảnh Tân Giáo hoàng Lêô 14 rất giống với Giáo hoàng Phanxicô (Sống yêu thương và phục vụ những người nghèo.

Lạy Chúa Giêsu là Vị Mục Tử Nhân Lành, chúng con cảm tạ Chúa đã ban cho chúng con Đức Giáo Hoàng Lêô 14, xin Chúa đồng hành, gìn giữ, chở che và ban muôn ơn cho Đức tân giáo hoàng, để ngài dạy dỗ và hướng dẫn đoàn chiên của Chúa là Giáo hội toàn cầu, trong bình an và niềm vui của Chúa Phục sinh. Alleluia.




Lm Trầm Phúc

Chúng ta có lấy làm lạ chăng khi nghe Chúa Giêsu nói nhiều về con chiên và chủ chăn ? Phải là người Do thái mới hiểu được dụ ngôn nầy. Vì sao ? Vì con chiên đối với người Do thái không phải như con gà con heo ở Việt Nam. Nó thân thiết với người chủ và người chủ lại quí mến con chiên như con cái của mình. Chúng ta nhớ dụ ngôn mà tiên tri Natan nói với vua Đavit sau khi vua phạm tội với bà Betsêva : Một người nghèo chỉ nuôi được một con chiên. Ông cưng nó như con. Nó ăn với con ông. Nhưng bị một người giàu ở kề bên bắt con chiên đó làm thịt. Người Do thái thương con chiên như thế đó.

Hơn nữa, người chăn chiên ở với đàn chiên của mình nhiều tháng, đi từ đồng cỏ nầy đến đồng cỏ khác. Con chiên lại là một con vật rất hiền lành và mỗi con đều có tên. Chủ gọi con nào là con ấy đến. Chính Chúa Giêsu cũng nói :           “ Chiên của tôi thì nghe tiếng tôi ; tôi biết chúng và chúng theo tôi. Tôi ban cho cúng sự sống đời đời”. Chữ biết ở đây phải hiểu theo tiếng Do thái tức là yêu.

Chúa Giêsu chính là người chăn chiên lành của chúng ta. Ngài bảo vệ chúng ta khỏi sói dữ như Ngài đã nói : “ Không bao giờ chúng phải diệt vong và không ai cướp được chúng khỏi tay tôi”. Dưới quyền của một chủ chăn như thế, chúng ta còn sợ gì ? Nhưng điều quan trọng là chúng ta có gắn bó với chủ chiên không ?

Chúa Giêsu không chỉ lo cho đoàn chiên một mình. Ngài hoàn toàn lệ thuộc vào Chúa Cha. Ngài làm mọi sự vì vinh quang của Chúa Cha vì Chúa Cha với Ngài là một. Ngài đã hơn một lần bảo rằng, Ngài làm mọi sự như Chúa Cha muốn.
Chúng ta chỉ tin cậy vào một mình Chúa Giêsu. Ngài đủ quyền thế cứu giúp và che chở chúng ta, vì chúng ta là đoàn chiên của Ngài. Ngài dám chết cho đoàn chiên và hôm nay, Ngài đã toàn thắng sự chết thì chúng ta, đoàn chiên của Ngài cũng được hưởng vinh quang của Ngài. Chính Ngài trở thành của ăn cho chúng ta. Tình thương của Ngài không thể diễn tả bằng tiếng nói được. Ngài nuôi đàn chiên của Ngài không chỉ bằng lương thực trần thế, mà bằng chính thịt máu mình. Chúng ta hãy vui mừng ăn lấy Chúa của chúng ta, chủ chăn của chúng ta. Và như thế, chúng ta thành một với Ngài, như Ngài là một với Cha Ngài.




Lm. Tôma Lê Uy Vũ

Kính thưa quý ÔBACE, bắt đầu từ hôm qua, các trang mạng xã hội xuất hiện một hình ảnh thật cảm động, đó là trong thời kỳ đại dịch COVID-19, khi cả thế giới chìm trong lo âu và sợ hãi, thì tại thành phố Chiclayo, đất nước Peru, có một vị Giám Mục đã đích thân mang Mình Thánh Chúa đi qua từng ngõ ngách của thành phố khi cả thành phố này đang bị phong toả. 

Trong bộ áo lễ đơn sơ, ngài nâng cao Mặt Nhật Mình Thánh Chúa, lặng lẽ bước đi giữa những con đường vắng lặng. Còn những người dân, từ trong nhà, quỳ gối, rơi lệ, vì cảm nhận được sự hiện diện sống động của Chúa giữa cơn đại dịch. Và vị Giám Mục đó chính là Đức Hồng Y Robert Francis Prevost, Đức Giáo hoàng Leo thứ XIV vừa được đắc cử của Giáo Hội hoàn vũ.

Kính thưa quý ÔBACE, trong bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu tự giới thiệu Ngài là Mục Tử nhân lành, Đấng biết từng con chiên và sẵn sàng hy sinh mạng sống vì đoàn chiên. Hình ảnh Đức Giám mục Prevost mang Mình Thánh Chúa đi khắp các con đường trong thời gian dịch bệnh chính là một minh chứng sống động cho lời dạy của Chúa Giêsu.

Ngài không chỉ giảng dạy bằng lời nói, mà còn bằng hành động cụ thể, đem Chúa đến với mọi người, đặc biệt là những người đang đau khổ, lo lắng và cần được an ủi. Ngài đã trở thành hiện thân của Mục Tử nhân lành, dẫn dắt đoàn chiên qua những thời khắc đen tối nhất. Và hành động ấy không chỉ là một cử chỉ mục vụ, nhưng hơn hết là biểu tượng của tình yêu thương, sự hy sinh và lòng can đảm của một vị mục tử đích thực.

Kính thưa quý ÔBACE, hình ảnh của vị Đức Giám Mục mang Mình Thánh Chúa đi khắp các nẻo đường muốn nhắc nhớ cho chúng ta rằng: Giáo Hội cần những mục tử biết bước xuống, biết đi vào giữa cuộc sống đầy thử thách của đoàn chiên, chứ không chỉ đứng nhìn từ xa. Một mục tử nhân lành là người dám cúi xuống trước đau khổ của người khác, dám chạm vào những vết thương, dám mang Chúa đến những nơi tối tăm nhất của cuộc đời.

Hôm nay, khi mừng lễ Chúa Chiên Lành, Giáo Hội cũng mời gọi chúng ta cầu nguyện đặc biệt cho ơn gọi linh mục, tu sĩ, để Giáo Hội luôn có những mục tử như lòng Chúa mong ước: đó là biết yêu thương, đồng hành và sẵn sàng hy sinh cho đoàn chiên. Chúng ta cũng cầu nguyện cho Đức Giáo Hoàng Leo XIV, các Hồng Y, Giám Mục, Linh mục, tu sĩ, và ban sức mạnh cho tất cả những ai đang dấn thân trong sứ mạng mục tử, để họ tiếp tục là ánh sáng và niềm hy vọng giữa thế giới đầy thử thách hôm nay.

Và xin Chúa cũng ban Ơn giúp mỗi chúng ta cũng biết sống tinh thần mục tử trong đời sống thường ngày: khi biết yêu thương, nâng đỡ và đồng hành với những người xung quanh, đặc biệt là những ai đang khổ đau.