25/01/2023
296
Người con gái mang tên Maria_Lm Trầm Phúc













 







NGƯỜI CON GÁI TÊN MARIA

 

NHẬP THỂ

Tiếng “Xin vâng” của Mẹ là một lời mời gọi tha thiết và Thiên Chúa vui mừng lắng nghe. Ngài vui mừng đến nỗi dám trao phó trong tay Mẹ, Người Con Một yêu quí của Ngài, vì Ngài tin tưởng Mẹ.

Giáo Hội gọi là Mầu Nhiệm Nhập Thể.

Mẹ đã đón nhận Con Thiên Chúa Hằng Hữu. Đấng vượt quá thời gian đã chấp nhận đi vào thời gian. Đấng Tự Hữu đã trở thành tùy thuộc. Làm sao hiểu được một việc vượt quá trí tưởng tượng hạn hẹp của con người? Thánh Gioan đã nói vắn tắt: “Ngôi Lời đã làm người và ở giữa chúng ta”.

Làm người, mang lấy kiếp người! Có vực thẳm nào sâu hơn như thế không? Đấng tạo thành con người đã trở thành tạo vật! Thiên Chúa đã rơi vào một vực thẳm vô biên. Ngài trở thành nhỏ bé, vô danh, một con người giữa bao nhiêu con người.

Và Mẹ đã trở thành nơi trú ngụ đầu tiên của Ngài. Ngài phải nhờ Mẹ để thực hiện giấc mộng yêu thương của Ngài.

Mẹ sẽ trao cho Ngài một xác thịt, một hình hài. Mẹ là Mẹ của Ngài. Trong mầu nhiệm không thể hình dung này, tạo vật đã trở thành ân nhân của Thiên Chúa, và Thiên Chúa mắc nợ con người. Con người được nâng cao và Thiên Chúa tự hủy mình đến tận cùng.

Mẹ đã khiêm tốn “xin vâng”, Thiên Chúa biến thành “xin vâng” trong lòng Mẹ.

Chúng ta chỉ có thể chiêm ngắm “sự lạ” này và ngợi khen cùng với thánh Phaolô: “Sự giàu sang khôn ngoan và thông suốt của Thiên Chúa sâu thẳm dường nào! Quyết định của Người ai dò cho thấu? Đường lối của Người, ai theo dõi được!...Xin tôn vinh Thiên Chúa đến muôn đời .Amen.”

XIN VÂNG.

Tiếng nói mà cả thiên đàng chờ đợi: “Xin Chúa hãy thực hiện nơi tôi như sứ thần đã nói”.

Nàng mang tâm trạng của một nữ tỳ. Người được Thiên Chúa tuyển chọn, nhưng nàng vẫn cảm thấy mình nhỏ bé. Nàng biết nàng là ai và Thiên Chúa là ai: “Không có gì mà Thiên Chúa không làm được”. Nàng chỉ cần phó thác.

Chúng ta dịch câu trả lời của Maria bằng tiếng “xin vâng”, ngắn gọn nhưng chưa diễn tả được ý nghĩa thực sự của lời nói: “Xin Chúa cứ thực hiện nơi tôi như lời sứ thần đã nói”.

Tiếng “xin vâng” diễn tả một thái độ vừa tích cực vừa tiêu cực, là một hành động mà tôi là chủ thể. Câu trả lời của Maria có tính cách hoàn toàn thụ động, chỉ có Thiên Chúa hành động, còn tôi chỉ nhận lãnh như chiếc hoa nhỏ, nở tươi để đón sương trời và khép lại để giữ kín mầm sống thần linh. Maria hoàn toàn lệ thuộc vào Chúa.

“Xin vâng”.

Một tiếng nói ngắn ngủi đơn sơ, nhưng các thiên thần xếp cánh lắng nghe.

“Xin vâng”.

Mở rộng một chân trời bao la rực sáng mà Evà đã cố tình khép lại.

“Xin vâng”

Một điệu nhạc du dương thánh thót làm rộn vui cả thiên đàng và trần thế.

Nàng vẫn hồn nhiên không hay biết. Nàng nhẹ nhàng bước đi trong sự nhỏ bé của mình. Nàng không cần tự hỏi gì nữa. Bàn tay Chúa sẽ dẫn dắt nàng. Như một trẻ thơ nắm lấy tay người Cha ân cần và để cho Cha dìu đi trong nắng sớm. Nàng chỉ biết nhìn vào nụ cười âu yếm của Cha.

“Xin vâng”,

Như tinh tú trên trời, như trái đất cứ xoay. Nó không tự nó, nó xoay như một xin vâng đều đặn, âm thầm, quay tít như một vũ nữ quay theo tiếng nhạc.

“Xin vâng”,

Cánh cửa mở toang đón nhận ánh sáng Mặt Trời Công Chính.

Tất cả đều sáng lên huy hoàng.

Bóng tối đã thất trận.

Giờ đây là tiếng hát hân hoan đón chào ân sủng.

“Xin vâng”,

Như một lời thề ước êm đềm. Tiếng nói ưng thuận để suốt đời thuộc về…

Và suốt đời yêu thương.

Mẹ Maria,

Xin dạy con phó thác. Tâm hồn con vẫn tê cứng trong sự khôn ngoan phù phiếm trần gian, trong sự tự mãn dại khờ của mình.

Cho con tìm lại được sự trong sáng tuổi thơ,

Cho hồn con ngập tràn tiếng hát bí bo của em bé hồn nhiên thơ dại, chỉ biết tin yêu.

Cho con biết nói “xin vâng” sáng rực như tiếng kèn ban mai đầy hứa hẹn tin vui.

Cho con biết nói “xin vâng” khi bão tố đen nghịch chân trời và tâm hồn bủn rủn.

Cho con biết “xin vâng” khi cuộc đời đanh ác và quanh con là sa mạc cô đơn.

Xin vâng và mãi mãi xin vâng…

Nhìn Mẹ xin vâng, con thấy Mẹ như một chiếc hoa sen trong nắng sớm, rực rỡ và khiêm nhu, vươn mình trên chiếc ao nhầy nhặn, ghê tởm của thế giới đang đổ nát của chúng con.

Mẹ là Đấng vô song tuyệt mỹ, con say mê nhìn ngắm, nhìn ngắm để trở nên giống Mẹ.

Giống Mẹ trong thái độ xin vâng tuyệt hảo, bất cứ giá nào, bất cứ lúc nào, bất cứ trong hoàn cảnh nào. Đó là ước mơ, một ước mơ cao đẹp mà chắc Mẹ sẽ không khinh thường.

Mẹ đã đi theo con đường của tổ phụ Abraham đã đi.

Abraham đã nghe tiếng gọi và ông đã vâng theo. Ra đi mà không biết mình đi đâu. Ông tin rằng Đấng đã gọi ông sẽ dẫn ông đi, đến đâu tùy ý.

Tin là thế đấy, là để cho người khác dẫn dắt mà không đặt vấn đề. Ông chỉ biết rằng, ông không cô đơn. Mẹ Maria cũng thế.

Đã nói “xin vâng” rồi thì không còn đắn đo. Nàng biết nàng là của ai đó. Nàng không còn là Maria mà là của Đấng đã trao cho nàng kho tàng tuyệt hảo là Con của Ngài.

XIN DÂNG.

Mẹ Maria đã vâng phục tiếng gọi của Chúa. Mẹ tiến xa hơn vào vùng đất trong lành “xin dâng”.

Xin dâng như một bông hoa xinh đẹp trong nắng mai mà không biết mình đẹp.

Dâng trong nét hồn nhiên trong trắng, không vẩn đục vì đo lường tính toán,… vô tư.

Nét đẹp của hiến dâng như nét đẹp của ánh sáng, chạm đến đâu là sáng ngời đến đó, và mọi vật đều tươi nở trong sự thật của mình.

Xin cho con biết hiến dâng như Mẹ.

Cho con biết hiến dâng nhiều hơn,

Cho bàn tay con luôn buông bỏ hơn là chiếm hữu.

Cho con đừng bao giờ tiếc nuối “củ hành củ tỏi Ai Cập”, để bước chân con nhịp nhàng đi tới, đi tới đỉnh Canvê.

Cho bàn tay con luôn rộng mở để không còn gì là của con mà là của Ngài, Thiên Chúa của con.

Cho con chỉ nắm bàn tay con lại khi con biết Ngài đã đặt vào đó món quà ân sủng của Ngài,đó là chính Ngài. (còn tiếp).

Lm Trầm Phúc