06/05/2017
680
Được viết, là một hạnh phúc!_ Maria Phương Thảo

 

Trong cuộc sống luôn có những biến cố xảy với mỗi chúng ta, vui buồn, sướng khổ... Ta có nhiều cách khác nhau để trải lòng, tìm bạn tâm sự, nói ra một mình trong góc tối, hoặc có thể là im lặng... nhưng với tôi, viết, là cách tôi chọn để thể hiện chính mình.

Khi tôi bắt đầu viết, tôi quên hết mọi sự  đã xảy ra với tôi, thời gian, Trái Đất dừng lại. Vị trí nơi tôi đang ngồi đây là một du thuyền, gió quạt cũng thành tiếng sóng biển, chiếc ghế tôi ngồi cũng là băng đá công viên, đèn để bàn cũng trở thành ánh đèn phố thị. Niềm vui lúc này cũng có thể biến thành nỗi đau hay giọt nước mắt cũng hóa thành nước mưa mát mẻ, nỗi buồn hóa hy vọng... tất cả sẽ thành sự thật chỉ cần tôi muốn.

Đúng vậy, có người bảo tôi viết văn giống như sống ảo, không thực tế. Tâm hồn bay bổng la đà không cố định. Không phải đâu bạn, khi tôi viết là lúc tôi nghĩ ngơi, càng viết, tôi càng thực tế hóa cuộc sống. Tôi ngồi một chỗ nhưng tôi đang thú vị hóa cho nỗi đau tôi đang gặp, và tôi chắc chắn giây phút này có ai đó nghĩ giống tôi, có thể bạn nghĩ tôi viết dài dòng quá, cuộc sống đôi khi ngắn gọn xúc tích sẽ đỡ tốn thời gian, tốn công sức và nhanh có kết quả. Tôi tôn trọng điều này. Nhưng có phải nỗi đau hằng ngày sẽ giảm bớt đi nếu ta có chiều hướng tưởng tượng ra một điều tốt đẹp hơn, hoa hồng hơn cho con đường cuộc sống. Ở đây tôi nói chiều hướng tích cực cho một suy nghĩ, nghĩ tích cực, viết tích cực. Viết đôi khi là nhật ký, viết đôi khi là học hành, và viết đôi khi là tờ đơn, bài báo... có nhiều thứ để chúng ta viết, trong qua trình viết, ta được suy nghĩ, trong khi suy nghĩ ta có quyền là chính mình. Thế có phải viết làm ta thực tế hơn khi được là chính mình, viết là lúc ta mách với trang giấy quyển vở, hay thời đại mới hơn là, trang mạng xã hội về tâm sự của ta, nỗi lòng của ta. Đó là lý do quyển vở ta màu trắng, Trang Facebook luôn hỏi ta "Bạn đang nghĩ gì?".

Khi ta viết, nội dung ta thể hiện có khi chỉ mình ta biết, có khi cả thế giới đều biết, do vậy, hãy viết niềm vui, viết nỗi lòng thật sự, viết về chiều hướng tích cực. Như vậy thì tại sao, chẳng lẽ ta không được quyền sống thật? Xin nhắc lại khi ta cố tình để tất cả mọi người trông thấy điều ta viết, giả dụ một tạp chí về một thanh niên trẻ liên quan đến một vụ cướp lớn tại địa phương, người thanh niên đó có được tha thứ hay không, được xã hội đón nhận hay không, còn phải dựa vào ngòi bút người đưa tin. Chúng ta cảm nhận người đó tốt, ta sẽ thể hiện ra điều tốt đẹp của người ấy. Ta cho rằng người ấy không tốt, ta sẽ tìm cách thể hiện sự tiêu cực về người ấy.

Ngôn ngữ con người phong phú, hình ảnh đa dạng, suy nghĩ bao hàm rộng lớn... Do đó. Khi cuộc sống mỗi chúng ta có bất cứ biến động nào, thì hãy mang những thông tin này dù là tiêu cực nhưng hãy để chúng ta học cách đón nhận và hướng ra một chiều hướng tốt đẹp thay vì ngòi bút dừng lại ở điều xấu của một đối tượng. Riêng về bản thân mỗi chúng ta, viết, là điều hạnh phúc, tôi nói hạnh phúc vì khi viết tôi được là chính tôi, tôi vẽ cả thế giới theo ý tôi, và đặc biệt tôi có quyền biến nó đẹp thật đẹp theo đúng ý tôi, tôi có thời gian đưa ra những phương cách thay đổi tình thế với những biến cố dù xấu dù tốt. Vì thế, khi viết sẽ chậm hơn nói vì ta phải mất thời gian suy nghĩ, mất thời gian thể hiện, ghép nối chữ cái để thể hiện đúng ngôn ngữ. Nhưng tính chất của viết là chậm, vì thế khi ta nói, hãy như viết, chậm thôi, suy nghĩ rồi nói cũng như suy nghĩ rồi viết. Tích cực hay không do ta vận dụng khối óc cũng như khả năng thể hiện ngôn ngữ dù viết hay nói. Viết là cách ta truyền đạt nhân bản, viết là thực tế không thua kém nói hay nhìn.

Lúc này đây ta cảm tạ Tạo hóa vì Ngài đã ban cho ta thêm một phương tiện để thể hiện trọn vẹn tư duy, bản năng, tâm hồn và cuộc sống của con người. Hãy cảm ơn Ngài bằng cách thể hiện đúng tính chất của đặc ân Ngài ban là khả năng nói viết, viết yêu thương, viết xin lỗi, viết cảm ơn, viết bao dung...

Maria Phương Thảo

MVTT Mỹ Tho